CHƯƠNG 16: KHAI TRƯƠNG TIỆM THÚ CƯNG
Diệp Tinh vung tay phải lên, lại có một con vẹt yến phụng nhỏ bay ra.
“Như tàng ngọc biếc, cội liễu cao”
“Muôn cành rủ xuống, sắc xanh phô”
“Chẳng rõ lá non từ đâu mọc”
“Tháng hai gió lạnh bén như dao”
Bỗng nhiên, một âm thanh non nớt vang lên.
"Con vẹt yến phụng này có thể đọc thơ?" Trong mắt Lý Thiến tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Cô bán thú cưng nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một con vẹt lợi hại như thế.
"Chính xác mà nói, mỗi một con vẹt ở nơi này đều biết đọc thơ, mà 50 nghìn sẽ biết kể chuyện." Diệp Tinh giới thiệu.
Giá của một trăm con vẹt trong khoảng từ 10 nghìn đến 100 nghìn, đắt nhất là một con vẹt Amazon, giá bán thậm chí lên tới 200 nghìn, tất nhiên, trên 100 nghìn cũng chỉ có một con này.
Các loài chim khác, là các loài thường thấy như chim ri, chim sẻ trắng Java, bồ câu tuyết, chim đa đa, chim ngói. v.v., giá bán từ 10 ngàn đến 50 nghìn.
Những con chim cùng loại, Diệp Tinh căn cứ vào mức độ thi triển Linh Khởi Thuật phân ra giá cả khác nhau.
Nếu như mỗi con chim đều dùng Linh Khởi Thuật hoàn chỉnh, vậy thì dọa người quá, cho nên hắn giấu một chút thủ đoạn. Vừa chuẩn bị đường cao cấp, cũng chuẩn bị thêm một đoạn bình dân.
Chim cùng loại thì căn cứ mức độ dùng Linh Khởi Thuật mở linh trí, giá cả cũng có sự khác biệt.
"Đều biết thuộc thơ? Còn biết kể chuyện?" Lý Thiến lúc này thật bị dạo sợ.
Bình thường trên mạng sẽ xuất hiện một vài video như vậy, nhưng thực tế không có mấy người thấy được.
"Chẳng trách định giá cả cao như vậy!"
Nói thật, cái giá này căn bản không coi vào đâu.
"Trừ vẹt ra thì các loài chim khác cũng rất có linh tính, một khi mua về, sẽ nhận người mua mình là chủ nhân, sẽ không bay xa. Chỉ cần vẫy tay ra hiệu, chim non này có thể bay trở về." Diệp Tinh mỉm cười nói: "Giá càng cao, chim non càng có linh tính."
Lý Thiến giật mình nhìn một vòng, sau khi nhìn hết tất cả các loài chim, trong mắt cô đã lộ ra vẻ kích động.
Dựa theo kinh nghiệm từng làm việc trong tiệm thú cưng của, nơi này một khi khai trương chắc chắn sẽ thu hút mọi người.
"Tình hình trong tiệm cô cũng đã thấy, không biết bây giờ cô nghĩ thế nào?" Lại nói thêm một vài chuyện khác, Diệp Tinh nhìn Lý Thiến hỏi.
Nghe vậy, Lý Thiến vội vàng nói: "Diệp tổng, lúc nào tôi tới làm cũng được."
Trong lòng cô kích động, lúc trước xem tiền lương thì cô để ý khoản lương cơ bản là 3000, nhưng giờ được trích 1% phần trăm thì càng hấp dẫn hơn nhiều.
Lúc này, tiệm vẹt biết kể chuyện đã có nhân viên đầu tiên.
Bảy tiếng sau, Diệp Tinh lại tuyển tuyển được nhân viên thứ hai, là một cô gái tên Triệu Phương Phương.
...
Trong một phòng ngủ ở đại học Thượng Hải, vài nữ sinh đang ngồi trên bàn. Người thì đọc sách, người thì chơi máy tính.
"Tiểu Nhã, cậu tìm việc sao rồi?" Một nữ sinh đeo kính, tóc rối tung tầm mắt rời khỏi sách vở, sau đó hỏi.
Triệu Nhã là một cô nữ sinh có khuôn mặt thanh lệ, mặt mũi khá thanh tú nhưng hấp dẫn người ta nhất chính là vóc người, cho dù nằm bò trên bàn, quần áo cũng tạo nên những đường cong kinh người.
"Chưa tìm được, haiz, tìm được công việc mình thích quá khó. Sắp tốt nghiệp đại học rồi, tôi cũng không biết nên làm thế nào." Triệu Nhã bất đắc dĩ nói.
"Nếu không phải tôi vừa nhìn thấy sách là đau đầu, tôi cũng sẽ chuẩn bị thi nghiên cứu sinh."
Năm thứ tư ở Đại học Thượng Hải chính là học sinh tự sắp xếp, ngoài thực tập ra thì chính là thi nghiên cứu sinh, bắt đầu xác định con đường sự nghiệp của mình.
"Ấy?" Đang nói, bỗng nhiên Triệu Nhã phát ra một tiếng kinh hô.
"Sao vậy?" Những nữ sinh khác tò mò hỏi.
"Đường Viêm Tâm mới mở một tiệm thú cưng, giờ vẫn còn thiếu hai người. Lý Hân, không phỉa trước đâu chúng ta từng làm ở tiệm thú cưng sao? Trước kia vẫn luôn tìm việc ở tiệm thú cưng, đáng tiếc bọn họ không thiếu người, hay là chúng ta lại đi xem một chút?" Triệu Nhã nhìn về phía một nữ sinh trông rất điềm đạm nho nhã.
"Các cậu học ngành quản lí khách sạn, nhưng lại chạy tới tiệm thú cưng làm việc?" Nữ sinh đeo kính bất đắc dĩ nói.
"Hứ! Không học đại học ai biết cái ngành này hố người ta như vậy? Muốn vào khách sạn, người ta thật sự để cậu lên làm lãnh đạo chắc?" Triệu Nhã lườm một cái, kéo Lý Hân hấp tấp chạy ra ngoài.
...
"Triệu Nhã? Lý Hân?" Trong tiệm thú cưng, Diệp Tinh nhìn tư liệu hai người trước mắt.
"Không nghĩ tới còn là đàn chị của đại học Thượng Hải."
Trong lòng thầm nói, nhưng hai người mặc dù còn đang học đại học, nhưng ở tiệm thú cưng cũng có kinh nghiệm nhất định, phù hợp với yêu cầu của Diệp Tinh.
Đưa bọn họ đi giới thiệu về tiệm thú cưng một chút, hai người lập tức vui vẻ đồng ý vào làm.
"Bốn người đã tuyển xong, cũng đến lúc khai trương tiệm thú cưng rồi." Tuyển được bốn nhân viên, trong lòng Diệp Tinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
...
Một ngày sau, sáng sớm Diệp Tinh liền tới "Tiệm Vẹt Biết Kẻ Chuyện", lúc này bốn người Lý Thiến, Triệu Phương Phương, Triệu Nhã, Lý Hân đã đến.
Một vài người bạn, bạn cùng phòng của họ cũng đến đây cổ vũ.
"Oa, Tiểu Nhã, ông chủ của cậu trông đẹp trai quá, tiểu thịt tươi* ở đâu tới vậy?" Cô gái đeo kính ghé miệng sát tai Triệu Nhã thấp giọng cười.
* “Tiểu thịt tươi" là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex)
* “Tiểu thịt tươi" là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex)
"Đừng làm ồn." Triệu Nhã không biết làm sao, nhìn về phía Diệp Tinh.
Nhưng Diệp Tinh cao lớn đẹp trai, lại có một tiệm thú cưng lớn như vậy, quả thật rất hấp dẫn.
"Anh Diệp, tôi tới rồi." Phía xa, một chàng trai nhanh chóng chạy tới, trong tay còn ôm một con mèo chiêu tài.
"Cảm ơn." Diệp Tinh nhận lấy mèo chiêu tài, cười nói cảm ơn.
Chàng trai này chính là Tôn Việt chuẩn bị tới tuyên truyền cho cửa hàng.
Xa xa, có một chiếc xe đi tới, sau đó Triệu Mạc bước ra, trong tay cậu ta còn có một bộ câu đối.
Nét chữ viết câu đối cứng cáp có lực, là nhà thư pháp nổi Lâm Mặc tiếng của thành phố Thượng Hải chính tay viết. Nghe đồn thư pháp Lâm Mặc một chữ khó cầu, rất nhiều xí nghiệp lớn đều thích treo chữ ông ấy viết.
"Diệp Tinh, khai trương thuận lợi." Triệu Mạc mỉm cười nói, cậu ta đưa câu đối qua.
Diệp Tinh nhận lấy câu đối, cảm ơn vài câu.
Sau đó, một trầm bùm bùm vang lên, nhưng ma đây là âm thanh phát ra từ loa, hiện tại trong thành phố cấm đốt pháo.
Nghe được âm thanh, nhất thời rất đông người xung quanh vây lại.
"Các vị, ngày thứ nhất khai trương cửa hàng mới, tất cả thú cưng giảm giá mười phần trăm." Diệp Tinh nhìn mọi người xung quanh cười nói.
Sau đó, tất cả mọi người tràn vào trong tiệm.
"Oa, quá nhiều chim non đáng yêu quá."
"Đó là vẹt, lông vũ trên người thật là đẹp."
"Mẹ, chúng ta mua một con có được hay không?"
...
Vừa tiến vào trong tiệm, nhất thời từng tiếng vui mừng vang lên.
Hôm nay là cuối tuần, bọn nhỏ đều được nghỉ học, hơn nữa bên cạnh tiệm thú cưng chính là quảng trường của tiểu khu, Diệp Tinh đặc biệt chọn ngày này để khai trương.
"Chào mừng quý khách! Chào mừng quý khách!"
Thấy mọi người đến, trong điện bỗng nhiên có thanh âm non nớt vang lên.
"Đây là... Vẹt đang nói chuyện?"
Mọi người tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, phát hiện một con vẹt đang vui sướng kêu lên.
Trong lòng bọn họ vui mừng, nhanh chóng tiến lên, nhưng khi thấy giá nhất thời liền bị dọa, con chim rẻ nhất cũng tới một trăm tệ, những con vẹt kia giá cả đều từ một vạn trở lên.