CHƯƠNG 58: ĐƯA TIỀN
Ngoài cửa sổ, một chút ánh nắng tràn vào, để lại vài đốm lấm tấm, chiếu vào một thiếu niên trên mặt đẫm lệ.
Thanh niên từ từ mở mắt, hắn nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh đang co rúm trong vòng tay hắn, rồi khẽ khàng ôm lấy.
Lâm Tiểu Ngư khẽ chuyển mình, từ từ mở mắt ra.
Cô thấy cô đang ở trong vòng tay của Diệp Tinh, khuôn mặt hơi đỏ ửng, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh một cách tinh nghịch, nhưng bỗng nhiên lại sửng sốt.
“Diệp Tinh, anh đang khóc à?” Lâm Tiểu Ngư hỏi, cô chạm vào má Diệp Tinh, trên đó vẫn còn dấu vết của những giọt nước mắt.
“Anh vừa mới có một giấc mơ.” Diệp Tinh nhìn cô gái đang quan tâm mình trước mặt, ôm chặt lấy cô cười: “Trong mơ, anh đã đánh mất em rồi, dù có đuổi theo em như thế nào, anh cũng không thể lại gần em.”
Lòng hắn đầy chua xót.
Ở kiếp trước, hắn và Lâm Tiểu Ngư hẹn nhau ở trường đại học, nhưng hắn không đến, khi hai người gặp lại nhau thì đã là năm năm sau trên chỗ tàn tích của Tô Châu.
Khi đó, Lâm Tiểu Ngư đang mặc một bộ giáp màu xanh lam và mang theo một cây giáo màu xanh lam.
Cô toát lên một khí chất băng giá, lại vô cùng thờ ơ với mọi người, cho dù có gặp lại Diệp Tinh, hai người cũng chỉ chào hỏi như những người bạn bình thường.
Năm năm ấy giống như một khoảng cách rất lớn hình thành nên rạn nứt sâu sắc giữa hai người bọn họ, 5 năm trước đường định mệnh của họ đã biến thành hai đường thẳng song song, dù có gặp lại nhau cũng sẽ như đường thẳng song song sẽ có không còn giao lộ nào nữa.
Thời gian chôn vùi mọi thứ vào quá khứ.
Lâm Tiểu Ngư giật mình, sau đó lắc đầu nói: “Không, Diệp Tinh, em sẽ không rời anh đi.”
Cô nhớ chàng trai đã nhìn cô ngây người vào lần đầu tiên gặp nhau, nhớ chàng trai đang vụng về nghĩ cách làm cho cô vui mỗi ngày.
Không biết từ bao giờ, chàng trai ấy đã để lại trong lòng cô một dấu ấn không thể xóa nhòa, cô cảm thấy không bao giờ có thể quên được.
Sau khi nói xong, Lâm Tiểu Ngư lại cảm thấy có chút buồn nôn, đỏ mặt.
“Anh cũng vậy.” Diệp Tinh cười.
Nhìn cô gái chân thực trước mặt, trong lòng hắn tràn đầy mãn nguyện.
Sau khi mất đi mới biết trân trọng, hắn rất biết ơn cơ hội thứ hai mà thượng đế đã ban cho.
“Ra ngoài đánh răng đi, anh làm bữa sáng cho em.” Diệp Tinh cưng chiều nói.
“Dạ được.” Lâm Tiểu Ngư mỉm cười.
Cô cũng biết nấu ăn, nhưng khi nghĩ đến tài nấu ăn của Diệp Tinh, cô cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ra.
Hai người bước ra ngoài, đột nhiên có một con chim nhỏ màu trắng bay tới, giọng nói non nớt vang lên: “Chào buổi sáng, chủ nhân.”
“Tiểu Bạch.” Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy con chim trắng này, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Trêu chọc con vẹt, Lâm Tiểu Ngư đột nhiên hỏi: “Diệp Tinh, con vẹt này từ đâu tới? Có phải mua ở của hàng bán vẹt không?”
Một con vẹt thông minh như vậy chắc hẳn rất đắt.
“Đúng lúc chuẩn bị nói cho em biết chuyện này.” Diệp Tinh mang món trứng rán qua và cười nói: “Đây là từ cửa hàng thú cưng của anh.”
“Cửa hàng thú cưng?” Lâm Tiểu Ngư vẻ mặt khó hiểu.
“Đó là tiệm ở trên đường Viêm Tâm ở Thượng Hải.” Diệp Tinh nói.
Nghe vậy, trong mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vậy cửa hàng thú cưng là của anh?"
Gật đầu, sau đó Diệp Tinh nói một số chuyện về cửa hàng thú cưng của mình.
“Vừa đúng lúc tới sinh nhật của em nên anh đã chuẩn bị nuôi một trong những con vẹt thông minh nhất ở cửa hàng vẹt để tặng nó cho em, vậy nên vẫn chưa nói.” Diệp Tinh giải thích.
“Hóa ra là như vậy.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu.
Cô không nghĩ gì về việc Diệp Tinh mở cửa hàng thú cưng, dù Diệp Tinh có thế nào đi nữa thì trong lòng cô vẫn là Diệp Tinh.
“Lát nữa anh đưa em đến cửa hàng thú cưng một chút nhé.” Diệp Tinh cười nói.
“Được ạ.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu cười nói: “Lần trước đến cửa hàng thú cưng, cũng không nỡ mua một con.”
……
Lúc này, có một số gương mặt quen thuộc trong cửa hàng thú cưng, họ là Hạ Lâm, Chu San và bạn trai của Hạ Lâm, Thạch Lỗi.
Chu Lãnh Huyên mua một con vẹt, Hạ Lâm ghen tị và muốn có một con, nhưng cô ta không có nhiều tiền tiêu vặt nên đã đưa Thạch Lỗi đến.
Mục đích thì hiển nhiên rồi.
Đương nhiên, cô ta muốn mua một con vẹt để khoe khoang trước mặt Diệp Tinh, lần trước cãi nhau với Diệp Tinh, cô ta đã ghét Diệp Tinh rồi.
Theo cô ta, điều mà một “người nghèo” như Diệp Tinh nên làm là yên phận tiếp nhận công việc do Thạch Lỗi và Trịnh Hằng giới thiệu, đi làm và chăm chỉ kiếm tiền, thay vì ở bên cạnh và dỗ dành Lâm Tiểu Ngư.
Diệp Tinh càng không làm như vậy, trong lòng cô ta càng khó chịu.
“Những con vẹt trong cửa hàng bán vẹt này thực sự rất lạ, không biết chúng được nuôi dạy như thế nào.” Thạch Lỗi nhìn những con vẹt này và thốt lên.
Đây là lần đầu tiên anh ta đến cửa hàng này.
Nhưng là thở dài một hơi, anh ta mua một con thôi thực sự cũng rất xót xa.