Thiện Thanh Thanh nói năng hơi lộn xộn, nàng cảm thấy Tô Bình Nam làm việc rất hợp ý mình. Sau khi nói xong nàng mới nhớ ra bên cạnh còn có Dương Hồng, bèn ngượng ngùng le lưỡi. Trên tầng ba ký túc xá của Lý Lạc Nhiên, mấy nữ hài trong ký túc nhìn chiếc Ferrari đỏ rực kia bằng ánh mắt phức tạp, mãi lâu sau vẫn không nói gì.
"Xem ra nữ nhân còn phải có gương mặt đẹp!"
Không biết ai âm dương quái khí nói một câu, sau đó một nữ sinh khác cất giọng sâu xa: "Từ xưa khách má hồng đa phần đều bạc mệnh, cuộc đời còn dài lắm."
Đỗ Đan Đan nhìn mấy cô bạn cùng phòng viết đầy hai chữ "ghen tị" trên mặt mà thở dài.
Kiểu người ra tay hào phóng khiến người ta phải xuýt xoa thế này, ngoài Tô Bình Nam ra không còn ai khác.
"Làm sao bây giờ?"
Ba nữ nhân không biết phải làm sao. Mắt thấy sinh viên vây xem càng lúc càng đông, thậm chí còn có giảng viên cũng đến xem thứ chỉ có trong phim này.
"Ngươi... ngươi lái nó đến chỗ khác đi. Ở đây chỉ có ngươi biết lái xe."
Lý Lạc Nhiên thật sự rất sốt ruột, lấy chìa khóa trong túi xách ra ném cho Thiện Thanh Thanh.
"Lái đi đâu?"
Thiện Thanh Thanh nóng lòng muốn thử. Nàng hơi điên điên, càng nhiều người thì nàng càng hứng thú.
"Tùy ngươi, chỉ cần không ở trường học."
"Sớm biết thế thì ta đã thay bộ quần áo khác rồi."
Thiện Thanh Thanh không hề sợ hãi, nghiêm túc nhìn Lý Lạc Nhiên: "Vị kia nhà ngươi rêu rao như thế cũng chỉ vì công khai chủ quyền đối với ngươi."
Nàng chỉ vào đám người đông như kiến kia: "Hôm nay ta đứng ra, cả đời này bọn hắn sẽ không quên ta. Ngươi thật sự từ bỏ cơ hội này sao?"
Lý Lạc Nhiên cười khẽ, toàn thân như phát ra ánh sáng: "Chủ quyền của ta chỉ thuộc về hắn, cho nên ta không cần nổi trội. Vả lại, chỉ muốn ta vẫn luôn ở bên cạnh hắn, ta tin rằng sẽ có thêm nhiều người nhớ kỹ ta."
Một ngày hè năm 93, rất nhiều sinh viên học viện Ngoại Ngữ Thượng Hải không thể nào quên cảnh tượng ấy.
Dưới ánh mặt trời, một mỹ nữ có vóc dáng mảnh khảnh, đeo cặp kính che nửa khuôn mặt, vừa ung dung đi xuyên đám đông vừa vẫy tay, sau đó bình tĩnh lái xe đi, tựa như một ngọn lửa.
Rất nhiều năm sau bạn học trường Ngoại Ngữ Thượng Hải tụ họp, kiểu gì cũng nhắc tới một đề tài: rốt cuộc nữ hài năm ấy là ai? Sau này nàng làm gì?
Dương Hồng vốn định ở lại mười ngày, nhưng nàng chỉ ở năm ngày đã trở về.
Tất cả kinh nghiệm và quan niệm của nàng đều bị chấn động đến rối tinh rối mù, không có cách nào dạy dỗ con gái.
Nhà đã phá dỡ mà vẫn có thể mua sao? Xe còn có hãng tên là Ferrari ư? Chỉ một câu nói của con gái đã khiến nàng từ bỏ hoàn toàn.
Vẻ mặt Lý Lạc Nhiên đong đầy hạnh phúc: "Hắn nói ta đã quen biết hắn thì phải sống một cuộc sống khác."
Dương Hồng chẳng thèm quan tâm tới đứa con gái đến chết cũng không hối cải này nữa. Nàng tức giận chạy về quê. Tuy nhiên, trong một tháng tiếp theo, đột nhiên Lý phụ phát hiện công việc của mình chẳng ra đâu vào đâu, ngày nào cũng mặt nhăn mày nhó, sống trong nước sôi lửa bỏng. Ông ta thầm mắng tên đầu sỏ gây tội Tô Bình Nam không ngừng.
Tô Bình Nam sắp lên đại học, bắt đầu đăng ký khóa học MBA đợt một của học viện Kinh doanh Thanh Mộc thuộc Hạ quốc. Điều bất ngờ là ông chủ Ngưu Ngưu Quảng Phát nghe thấy dự định của hắn, cũng lập tức muốn đi. Một ngày đẹp trời nào đó, lão tử cũng là sinh viên đại học.
Thật ra khóa học EMBA đợt một của học viện Kinh doanh Thanh Mộc là lần thử nghiệm hợp tác đầu tiên giữa trường Thanh Mộc và Lý Siêu Nhân. Tô Bình Nam biết năm tới Lý Siêu Nhân sẽ mở một khu học viện kinh doanh Trường Giang độc lập, sau này sinh viên tốt nghiệp mấy khóa đầu đều trở thành nhân vật phong vân trong giới kinh doanh ở Hạ quốc, đâu đâu cũng có.
Thanh Mộc mở học viện kinh doanh với mục đích bồi dưỡng nhân tài đẳng cấp trong lĩnh vực thương nghiệp, kiếm tiền chỉ là phụ. Bởi vì đa số những người đầu tiên phát tài trong thời kỳ cải cách mở cửa đều là dân giang hồ, tố chất thấp đến nỗi khiến người ta giật mình, cho nên Thanh Mộc mới nảy ra ý tưởng này.
"Ông chủ, đến nơi rồi."
Tài xế của Ngưu Quảng Phát xuống xe, cung kính mở cửa xe nghênh đón ông chủ Ngưu ra ngoài.
"Càng nghĩ càng thấy hay, càng nghĩ càng thấy hay, sau này phải đọc nhiều hơn mới được. Hồng Bào ca của chúng ta làm gì, ta sẽ làm cái đó."
Lúc xuống xe Ngưu Quảng Phát còn lẩm bẩm một mình.
"Ngươi nói học phí ở đây là hơn tám vạn một năm, ai cũng có thể đi học, vậy thì chỉ cần có tiền là có thể đi học. Mọi người cùng ra ngoài bươn trải, cùng bươn trải thì chính là bạn bè, là một vòng giao thiệp. Tiểu Hồng Bào thông minh hơn ta."
"Ngươi đừng đi nữa, ta dẫn bọn hắn vào là được."
Tốt xấu gì ông chủ Ngưu cũng biết trường hợp hôm nay không thích hợp dẫn theo Tiểu Tam. Hắn chỉ vào hai người cao gần hai mét và nói.
Hai người này là hắn bắt chước Tô Bình Nam chọn ra. Ông chủ Ngưu cảm thấy Tô Bình Nam dẫn theo Đỗ Cửu và Đỗ Thạch chỉ đứng đó thôi cũng ngầu, đó mới gọi là khí phái.
Nhưng hắn không tìm đâu ra, cuối cùng chẳng còn cách nào khác bèn dứt khoát đến đội bóng rổ của Đồng thành thuê hai cầu thủ bóng rổ sắp giải nghệ.