Lục Giác Đình, có thể nói là một quán cơm khá là xa hoa gần nhà ga.
Bề ngoài theo nếp xưa, mái hiên được trang trí theo kiểu mái cong giống thời cổ, ở thời kỳ này, trang trí trong phòng cũng coi như không tệ rồi.
Ngụy lão tam chọn đãi khách ở chỗ này, ý muốn giao hảo với Tô Bình Nam rất rõ ràng.
Bây giờ hắn đã qua cái tuổi thích tranh đấu tàn nhẫn, lăn lộn đến bước này, chỉ què một cái chân cũng xem như là đời trước tích đức.
Tô Bình Nam dẫn mấy người biểu hiện không tệ gần đây đến nơi hẹn. Mấy người này là những người tương đối có tiềm lực mà hắn quan sát được mấy ngày nay, có thể tin tưởng được.
Vào cửa, Ngụy Tam đã chờ sẵn từ trước lập tức đi lên đón, nhiệt tình nói: "Hồng Bào ca, hôm nay lão tam ta làm chủ. Một là cảm ơn, hai là muốn trèo cao rồi, ha ha."
Tô Bình Nam bắt tay Ngụy Tam, vẻ mặt tươi cười: "Tam ca cất nhắc Bình Nam, ai mà không biết là tam ca quan hệ rộng trong Ô Thành, sau này còn phải phát tài nhờ tam ca."
Ngụy Tam vừa lên tới là lập tức bày tỏ thái độ khiêm nhường, người sống thành tinh như Tô Bình Nam, đương nhiên sẽ không lật tẩy hắn. Ngụy Tam cũng giật mình, trong ấn tượng của hắn, ở tuổi như Tiểu Hồng Bào mà có thể làm ra cảnh tượng hoành tránh như thế thì không ai mà không ngang ngược càn rỡ, Tiểu Hồng Bào lại trầm ổn như thế, trong lòng cũng xem trọng thêm một phần, nói chuyện cũng nhiệt tình hơn nhiều.
Bây giờ bản chất của Ngụy lão tam chính là dựa vào nhân mạch kiếm sống, bây giờ Tiểu Hồng Bào phong sinh thủy khởi, đương nhiên là hắn phải gầy dựng mối quan hệ rồi.
Tô Bình Nam sống hai đời, lệ khí đã bị hắn giấu rất kỹ, trong lúc nhất thời hai người trò chuyện vui vẻ.
Qua vài ly rượu, bầu không khí trên bàn rượu càng nhiệt liệt hơn, mấy thủ hạ của Tô Bình Nam đương nhiên không dám mời rượu hắn, mục tiêu lập tức tập trung vào Ngụy Tam, tửu lượng của Ngụy Tam cực kì cao, ai đến cũng không có từ chối, nói chuyện cực kỳ khôi hài, khiến cho không khí trên bàn rượu vô cùng náo nhiệt. Tô Bình Nam nhìn, âm thầm gật đầu, quả nhiên xã hội này là sóng lớn đãi cát, người có thể kiếm ra tiền đều không đơn giản.
Tửu lượng của Ngụy Tam cũng cao thật, không lâu sau, gần hai bình rượu đế vào trong bụng, sắc mặt không thay đổi chút nào, chỉ là tốc độ nói chuyện giảm xuống nhiều.
"Ai cũng nói mối quan hệ của tam ca còn nhiều hơn đường ray xe lửa Ô Thành, tiểu đệ muốn nhờ ngươi giúp một chút?"
Tô Bình Nam đột nhiên nhớ đến mấy người của mình xe tới tay rồi mà còn chưa có bằng lái, nhìn Ngụy Tam trước mặt, nói.
Ngụy Tam cười to, mục đích chủ yếu của bữa cơm này là muốn ôm lợi từ mấy cái đăng ký xe của Tiểu Hồng Bào, không ngờ là mấy người này ngay cả bằng lái cũng không có.
"Bình Nam, chuyện xe, ngươi tìm tam ca, đương nhiên là không có vấn đề." Ngụy Tam lập tức đồng ý.
"Được, vậy thì làm phiền tam ca, không chỉ ta và mấy người Văn Văn, một chuyện không làm phiền hai người, ba anh em này của ta cũng nhờ tam ca làm luôn." Nói xong, Tô Bình Nam chỉ ba người đàn ông đi theo mình.
Lý Quý Quân, Trương Như Hải, Vương Thần chỉ là bị Tô Bình Nam chọn lựa ra , cũng không biết Tô Bình Nam vô tình hay là cố ý, ba người này đều rất gần gũi với Tô Văn Văn. Có thể nói là trợ thủ đắc lực nhất.
Ba người nghe được mình sẽ có bằng lái xe, ánh mắt nhìn qua Tô Bình Nam đều nóng rực lên. Phải biết bây giờ lái xe là nghề cực ngon, có bằng lái càng là thiên đại hảo sự.
Ba người liếc nhau, thầm nghĩ: "Người ta nói Hồng Bào ca hào khí, quả là như thế." Trong lòng biết mình đã bước vào vòng quan hệ của Tô Bình Nam, ba người dằn kích động trong lòng xuống, không hẹn mà cùng đứng lên, cùng cúi đầu: "Cảm ơn Hồng Bào ca."
Ngụy Tam say rượu nhưng lòng thì không, cũng líu lưỡi với đại thủ bút của Tô Bình Nam. Một cái bằng lái hắn ra giá 3000, ba người này gộp lại là gần một vạn, đối phương lại không thèm để ý chút nào. Nhìn vẻ mặt kích động của ba người đó, sợ là sau này Tô Bình Nam kêu bọn họ nhảy lầu thì mấy tên này cũng sẽ không nhíu mày. Tiểu Hồng Bào này cũng khó lường, biết tiến thối, thủ đoạn cao minh. Tương lai tuyệt đối sẽ là nhân vật số một ở Ô Thành này.
Tô Bình Nam cũng không biết trong lòng Ngụy Tam đánh giá hắn cao như vậy, cười cho ba người ngồi xuống, kính rượu ba người, sau đó mới quay đầu cười nói với Ngụy Tam: "Tam ca, chuyện đăng ký và bằng lái giao cho ngươi, ngươi ra giá cho anh em ta đi, ta giao tiền cho người."
Người là một sinh vật kỳ quái, chuyện làm ăn bàn được rồi, bây giờ Ngụy Tam lại không có tâm tư kiếm tiền, trực giác của hắn nói cho hắn biết, giao hảo với Tô Bình Nam quan trọng hơn kiếm tiền.
Hắn cũng là diệu nhân, cắn răng một cái, đưa ra một cái giá cơ bản: "Ba vạn."
Tô Bình Nam có chút ngạc nhiên với giá này, lại nhìn thần thái của Ngụy Tam, lập tức hiểu được tâm tư của đối phương.
"Đi, ta viết một tờ phiếu cho các ngươi. Các ngươi đi tìm Trương tỷ lấy năm vạn tới." Tô Bình Nam khoát tay áo nói với ba người vẫn còn đang kích động.
Đồng thời ra dấu cho người tinh mình nhất trong ba người là Vương Thần.
Lặng lẽ chỉ chỉ bàn rượu, gật đầu ra hiệu.
...
Cuối cùng Trương Đồng vẫn không nhịn nổi cơn giận, hất nguyên mâm thịt kho tàu lên đầu anh cả mình, sau đó đi ra ngoài.
Bị gió lạnh thổi tỉnh táo lại mới nghĩ tới chuyện lão đại dặn dò mình, không khỏi vò đầu.
Hắn sẽ không quay về đó hỏi, không phải chỉ là tìm người mới sao, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một người.
"Đúng, tìm hắn. Chắc chắn hắn biết."
Trương Đồng hưng phấn lên, cũng không quan tâm bây giờ là mấy giờ tối, chạy đến một quầy bán quà vặt mua một ít quà tặng, sau đó đến gõ cửa nhà người ta.
Ngụy Tam nhìn năm chồng 100 đồng màu xanh lam trước mặt mình, sau đó nhìn vẻ mặt không cho từ chối của Tô Bình Nam, thở dài, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Hồng Bào ca, mười năm. Trong vòng mười năm, ngài sẽ trở thành số một Ô Thành."
Ngụy Tam giơ ngón cái lên.
Tô Bình Nam ngồi ngay ngắn ở chủ vị, ba người đàn ông lẳng lặng đứng sau lưng hắn.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa, giống như đang nói một chuyện không đáng kể: "Ba năm."