"500 vạn lần thứ nhất, 500 vạn lần thứ hai, 500 vạn lần thứ ba, được, thành giao!" Trong giấy phút người đấu giá giơ búa lên, thì một giọng nói trong trẻo vang lên!
"600 vạn."
Toàn trường xôn xao, cùng nhau quay đầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói, là ai to gan như vậy, dám đối mặt với Lý gia.
Nụ cười trên mặt Lý Xương Hải cứng lại, người cũng trở nên âm trầm.
"650 vạn."
Trương Lệ Hoa nhìn Tô Bình Nam.
"Nâng giá, 700 vạn."
Tô Bình Nam ngồi ngay ngắn, ánh mắt không e dè nhìn thẳng vào Lý Xương Hải, ánh mắt hai người, một âm lãnh một kiệt ngạo, như là hai con mãnh hổ gặp nhau trong ngõ hẹp.
"750 vạn." Ánh mắt Lý Xương Hải như muốn giết người, bây giờ hắn cũng không có nhiều vốn lưu động, lúc trước đấu giá chiếm một lượng lớn tiền mặt của hắn. Chỉ có thể trách tin tức này quá đột ngột, lại thêm Tô Bình Nam vừa được hắn khen hiểu chuyện lại cứng rắn như thế.
"800 vạn."
Tô Bình Nam cũng sắp nỏ mạnh hết đà, đến lúc này là đã phải vận dụng tài chính của trung tâm lưu trữ ở thị trấn Nhị Đài.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, Tô Bình Nam ánh mắt bình tĩnh, cố ý lộ ra tư thái khiêu khích. Hắn đang đánh cược, cược tài chính của Lý Xương Hải hoàn toàn không đủ để tiếp tục, cược Lý Xương Hải sẽ cho rằng hắn còn có dư lực, từ đó chủ động từ bỏ.
Dù sao Lý Xương Hải cũng không rõ hướng đi ở đời sau, do dự một chút, ném mạnh thẻ số xuống đất.
Tô Bình Nam thở phào một hơi, hắn thắng.
Buổi đấu giá kết thúc, cuối năm 92, giới thương vụ Ô Thành, Tô Bình Nam cường thế bước vào, tất cả mọi người chỉ đánh giá hắn là cứng rắn.
Làm thủ tục xong, tâm tình Tô Bình Nam vô cùng tốt, mặc dù tạm thời biến thành kẻ nghèo hèn nhưng thực phẩm Cẩm Tú, dịch vụ ăn uống Cẩm Tú với công ty xe taxi Cẩm Tú hoàn thành dàn khung, ba sản nghiệp có thể không ngừng cung cấp tiền mặt đặt vững nền tảng cho hắn có thể ưng kích trường không.
"Tô tổng rất vui vẻ ha, chúc mừng chúc mừng."
Lời nói khách khí, giọng điệu lạnh lẽo. Đoàn người Lý Xương Hải ở đại sảnh dưới lầu, nhìn thấy Tô Bình Nam ra, đi lên đón.
Tô Bình Nam quay đầu dùng ánh mắt ngăn lại mấy thủ hạ Tô Văn Văn đã ngo ngoe muốn động thủ, mỉm cười nghênh đón, giọng điệu lạnh nhạt: "Lý tổng khách khí, hôm nay còn phải cảm ơn ngài giơ cao đánh khẽ."
Lý Xương Hải đứng thẳng ở cách Tô Bình Nam một bước: "Đã lâu không thấy người trẻ tuổi nào ưu tú như thế."
Tô Bình Nam sắc mặt bình tĩnh, lạnh lùng không nói gì.
"Người trẻ tuổi, phải trải qua mưa gió mới lớn lên được!" Lý Xương Hải ngoài cười nhưng trong không cười, giọng điệu âm trầm.
"Bình Nam xuất thân khổ cực, da dày thịt béo, chịu đựng được."
Tô Bình Nam đối chọi gay gắt, trên mặt vẫn mỉm cười.
Sắc mặt Lý Xương Hải hoàn toàn lạnh xuống, hạ giọng nói: "Máu nhuộm áo trắng, tàn nhẫn nhất Ô Thành? Thân phận Tô tổng cũng không đơn giản!"
Tô Bình Nam vẫn mỉm cười như cũ: "Tuổi trẻ không hiểu chuyện, may chỉ là hiểu lầm, vẫn qua được ải."
Lý Xương Hải nghiêm mặt, hắn không nghĩ tới người này lại vững vàng như thế, chắc chắn những chỗ bẩn trên người đều được rửa sạch sẽ.
Tô Bình Nam sắc mặt lạnh nhạt, sau khi hắn sống lại thì vẫn luôn khống chế rất tốt, cũng là mọi người nghe nhầm đồn bậy mới có những lời đồn này. Người ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, đương nhiên hắn không sợ hãi.
"Khánh Sinh, ta không thích chơi với mấy người quê mùa, sau này người liên hệ với Tô tổng nhiều chút." Lý Xương Hải vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên tướng ngũ đoản, cổ cực kì tráng kiện đi ra.
"Vâng, Lý tiên sinh."
Người đàn ông tên Tưởng Khánh Sinh, vai u thịt bắp đứng thẳng tắp như đinh trước mặt Tô Bình Nam.
"Tàn nhẫn nhất Ô Thành? Ta muốn thử xem."
"Tưởng Môn Thần?" Tô Bình Nam thấy ánh mắt đối phương lộ ra lệ khí, trùng sinh hai tháng, không ngờ là lại đối mặt với ngoan nhân thay đổi vận mệnh cả đời kiếp trước.
Tưởng Khánh Sinh, Tô Bình Nam hiểu rất rõ nội tình của hắn. Tưởng Khánh Sinh, bởi vì mở một chỗ ăn chơi lớn nhất Ô Thành nên được mọi người đùa gọi là Tưởng Môn Thần. Người này hoàn toàn khác Tô Bình Nam, làm không ít những chuyện không thể lộ ra ngoài, bây giờ là ngoan nhân số một ở khu vực đen ở Ô Thành.
Tô Bình Nam đã rất cố gắng đi đường chính, cho là đời này mình sẽ không có gút mắc gì với những dân liều mạng này, không ngờ được là vận mệnh vẫn như thế, ma xui quỷ khiến khiến cho hai người bọn họ gặp nhau.
Rõ ràng Tô Bình Nam nghe được tiếng thở nặng nề của mấy người Tô Văn Văn, hắn không quay đầu lại mà nhấc tay lắc lắc ngón trỏ sau lưng.
Sau đó nhìn Tưởng Môn Thần đứng thẳng tắp trước mặt mình, khoan thai mở miệng, giọng điệu tràn đầy xem thường: "Lý đại công tử không thích chơi với loại người quê mùa, Tô Bình Nam ta cũng không thích qua lại với chó."
Sắc mặt Tưởng Môn Thần hơi trắng bệch, ánh mắt âm trầm, không nói gì, chỉ là nhìn chòng chọc vào Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam dùng ngón tay trỏ chỉ vào ngực Tưởng Môn Thần một cái, nghiêng đầu qua nhìn Lý Xương Hải, nhếch miệng lên: "Chó của ngươi không phân rõ trường hợp, ngươi cũng không phân rõ?"
Lý Xương Hải dằn cơn giận muốn giết người trong ngực xuống, nói với Tưởng Khánh Sinh: "Cho hắn đi, Khánh Sinh."
Tô Bình Nam cười to, dẫn theo một đoàn người đi thẳng qua mặt Tưởng Môn Thần, một câu nói ung dung lọt vào tai Tưởng Môn Thần.
"Chó biết nghe lời mới là chó ngoan."
Cùng ngày, một tin tức ngầm lưu truyền khắp toàn bộ Ô Thành.
"Tiểu Hồng Bào đối mặt với Tưởng Môn Thần."