Thượng Hải, Ma Đô.
Thượng Hải cũ xa hoa trụy lạc, bao nhiêu anh hùng quật khởi ở đây, lại có bao nhiêu hảo hán ngã nhào ở chỗ này.
Trong một thời không khác, Tô Bình Nam chỉ đến Ma Đô mấy lần, mỗi lần đều là cưỡi ngựa xem hoa, như chó nhà có tang, mà bây giờ Tô Bình Nam lại ôm dã tâm bừng bừng đi vào Ma Đô, có thể nói là chuyện đời vô thường.
Lần này Tô Bình Nam đi một thân một mình, ở Ô Thành không có đường đi thẳng tới Thượng Hải. Hắn đi từ Ô Thành đến Thiên Đô, sau đó lại đổi xe đi từ Thiên Đô đến Ma Đô.
Tô Bình Nam quá xem thường tiếng xấu về mình. Trên đường từ Ô Thành đến Thiên Đô, trưởng tàu cực kỳ khách khí, còn uống mấy ly với hắn ở toa ăn. Đến Thiên Đô, khi đổi xe, trưởng tàu là một thanh niên, tự mình ra tiễn, lúc chia tay mới lắp bắp nói: "Hồng Bào ca, sau này ở bên ngoài, ta có thể nói là ta đã từng uống rượu với ngài, rất quen không."
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Bình Nam, vội vàng bổ sung một câu, yên tâm, Hồng Bào ca, bởi vì người của đường sắt chúng ta đến Khoái Hoạt Lâm chơi, luôn bị hỏi là có quen với ngài hay không, ta cảm thấy chúng ta cũng từng uống rượu với nhau, cũng có thể nói như vậy đúng không.
Thấy Tô Bình Nam gật đầu, thanh niên hài lòng lên xe như một làn khói.
Huynh đệ Cao gia tin tức linh thông, biết chuyện của Tô Bình Nam và Tưởng Môn Thần thì sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, biết Tô Bình Nam vung tiền như rác trên buổi đấu giá thì cũng quyết định giữ gìn mối quan hệ.
Từ Thiên Đô đến Ma Đô, là nhờ hai anh em này lấy vé xe giùm. Nếu không thì Tô Bình Nam cũng bó tay. Đám người bọn họ đã vây kín trạm xe, thấy Tô Bình Nam xuống xe thì lập tức xông tới.
Đoàn tàu đã bắt đầu lăn bánh, trưởng tàu trẻ tuổi nhìn qua cửa sổ xe, thấy một đống người trẻ tuổi bưu hãn vây quanh Tiểu Hồng Bào như chúng tinh phủng nguyệt, lần đầu tiên phát hiện mình cũng không có ưu tú như vậy. Vừa rồi uống rượu, hắn biết được năm nay Tiểu Hồng Bào mới hai mươi tuổi, chuyện này khiến cho hắn không còn chút cảm giác ưu việt nào.
Ròng rã ba mươi giờ, có thể thấy được tốc độ xe lửa như thế nào.
Sau khi xuống xe, Tô Bình Nam không có vội vã đi làm việc mà là thảnh thơi tham quan Thượng Hải bây giờ.
Bây giờ Ma Đô còn giữ lại phong vị thời kỳ dân quốc, mặc dù không có phong cách hiện đại nhà cao tầng san sát nhau như sau này nhưng phòng ở cũ lại mang tới cho Tô Bình Nam một cảm giác kì lạ khác.
Trong lúc hào hứng, Tô Bình Nam dứt khoát bao một chiếc xe taxi, dặn tài xế chở mình đi lòng vòng.
Trạm thứ nhất chính là sông Hoàng Phố, Tô Bình Nam không có ngồi du thuyền mà một mình dạo bước ở ven sông Hoàng Phố, cảm nhận được cảm giác sông lớn chảy về phía đông, người phong lưu cuối cùng cũng không còn. Tô Bình Nam cảm thấy tâm tình mình trầm ổn hơn rất nhiều.
Từ khi trùng sinh đến nay, hắn giống như một con quay bị roi quật, không ngừng quay. Bây giờ rốt cục mới có cảm giác nhàn nhã.
Thời đại này, sông Hoàng Phố còn rất yên tĩnh. Trên mặt sông cũng không có nhiều du thuyền chở khác, Tô Bình Nam rất thích cảm giác này. Nghĩ đến sau này nơi này sẽ bị chen chúc, người đông nghìn nghịt, hắn nhíu nhíu mày, cảm thấy nên trân quý hoàn cảnh bây giờ.
Tham quan sông Hoàng Phố xong, tài xế xe taxi rất là nhiệt tình, phủ đệ Đỗ Nguyệt Sanh, Phủ tổng thống vân vân, đều dẫn hắn đi tham quan một lượt.
Sắc trời dần dần tối, Tô Bình Nam hỏi lái xe: "Dẫn ta đến quán rượu ngon nhất."
"Ta nhìn ra rồi, ông chủ rất có tiền, đi Bán Đảo, được không?"
"Được."
Lái xe cũng rất hưng phấn, ngoài bãi xe Tửu điếm Thượng Hải Bán Đảo, xe taxi bình thường hoàn toàn không có cơ hội đưa khách vào đó, tửu điếm người ta có xe tự đưa đón. Hôm nay có một cơ hội như thế, ai cũng nói bên trong đó xây dựng còn xa hoa hơn Phủ tổng thống, hắn muốn đi vào mở mang tầm mắt một chút.
Tửu điếm Thượng Hải Bán Đảo là tác phẩm chất chứa dã tâm giết trở lại Thượng Hải của tài phiệt gia lớn thứ tư Cảng Thành, Kadoorie.
Khi người giữ cửa mặc áo trắng như tuyết kéo cửa thủy tinh có điêu khắc môn thần ra cho Tô Bình Nam, trong nháy mắt đó, Tô Bình Nam hoảng hốt cho là mình về tới đời sau.
Mái vòm phong cách Gothic làm cho cả đại sảnh rộng lớn hơn, mặt người giống như đúc hiện rõ phong cách quý tộc.
"Tiên sinh, mời đi theo ta." Nữ lễ tân dịu dàng nói: "Cần ta sửa lại quần áo giúp ngài không?"
Tô Bình Nam ngồi xe lửa mấy chục tiếng, lại đi lòng vòng cả ngày, âu phục màu đen đã hơi nhăn nhăn nhúm nhúm, lộ vẻ phong trần mệt mỏi.
Tô Bình Nam không nói gì, hắn ngực có sơn hà, đương nhiên sẽ không cảm thấy đây là vấn đề gì. Chỉ là nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nữ lễ tân một cái, sải bước đi đến quầy bar.
Mục Ức Chi đại khái là nhóm nữ sinh đầu tiên xuất ngoại học tập quản lý khách sạn của Hạ quốc, nàng là người Thượng Hải, sau khi về nước thì dựa vào dung mạo ưu nhã và trình độ quản lý vững, nhanh chóng trở thành quản lý đại sảnh Tửu điếm Bán Đảo.
Hôm nay nàng đến kiểm tra đại sảnh như thường ngày, đưa mắt quan sát tình trạng xung quanh. Nghe nữ lễ tân nói chuyện thì không khỏi nhíu mày lại.
Trong lòng thở dài: Bây giờ rất nhiều thổ tài chủ, không hài lòng một cái thì sẽ bộc phát, đến lúc đó lại phiền tới mình.
Nghĩ tới đây, Mục Ức Chi bước nhanh đến đón, mỉm cười nói: "Tiên sinh, ngài có gì không hài lòng sao? Ta tự mình phục vụ ngài."
Nữ lễ tân thấy Tô Bình Nam bước nhanh đi, cũng cảm thấy câu mình vừa nói có chút mạo muội, thật ra thì nàng cũng có chút oan ức, thầm nghĩ trong lòng: "Nếu không phải nhìn ngươi dạng chó hình người, ta đây cũng không thèm nhắc nhở ngươi, ngươi còn không nghe."
Nhìn thấy quản lý Mục đón khách, nàng vội vàng lui ra phía sau, miễn cho xảy ra tranh chấp.
Mục Ức Chi có giọng nói trong trẻo, Tô Bình Nam cũng cảm thấy êm tai, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái cao, mặc váy màu đậm thường thấy ở đời sau mỉm đứng trước mặt mình.
Mục Ức Chi cũng hơi kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Tô Bình Nam thầm nghĩ: "Ngực ta có sơn hà, lại làm người hai đời, không ngờ được là còn là bị hoàn cảnh ảnh hưởng. Đúng là lỗi của mình."
Nghĩ tới đây, Tô Bình Nam mỉm cười, nói với Mục Ức Chi: "Không có, là ta khó khăn."
Dứt lời, từ mình đi tới trước mặt nữ lễ tân lúc nãy, hơi khom người: "Bỉ nhân Tô Bình Nam, vừa rồi đã mạo phạm."
Dưới ánh mắt mờ mịt của hai người, Tô Bình Nam khoát tay áo, khẽ nói một câu chúng ta sẽ còn gặp lại. Sau đó tự mình mở cửa, thản nhiên đi.
Mục Ức Chi và tiểu Kiều liếc nhau một cái, Mục Ức Chi lạnh nhạt nói: "Thật là một người kiêu ngạo."
Chỉ là không ai trong số hai người bọn họ ngờ được là hai năm sau, Kadoorie bị nhằm vào thị trường chứng khoán, bị ép bán Tửu điếm Thượng Hải Bán Đảo cho tập đoàn nội địa Cẩm Tú, mà nguyên nhân của một loạt sự kiện này chỉ vì Tô Bình Nam kiêu ngạo.
Gần đây, Trương Đồng rất đắc ý.
Lý lão đầu quả là lợi hại, Tô lão đại không có mặt ở đây, Lý lão đầu vẫn chỉ huy chuyện làm ăn đâu vào đấy, mấy người Tô Văn Văn, Quách Quang Diệu đi theo cũng học được không ít thứ, trưởng thành cực nhanh. Mới đầu mọi người không phục, bây giờ thì tâm phục khẩu phục, chỉ trong thời gian ngắn ngủi thôi.
Toàn bộ tập đoàn Cẩm Tú như là máy móc được lên dây cót, nhanh chóng phát triển. Ba chiếc xe việt dã cũng được chia tới tay hắn một chiếc, Vương Thần làm lái xe cho lão Lý, tất cả mọi người không có phản đối, đều ngầm thừa nhận chuyện này.
Lý Danh Nghĩa bận bịu chân không chạm đất, nhưng mà mặt mày hồng hào. Hắn sống lâu như vậy, mởi mấy cái xí nghiệp, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hạnh phúc từ đáy lòng như thế. Hắn là một người trọng sự nghiệp, chẳng những không cảm thấy vất vả mà còn thấy thích thú.
Không ra khỏi cửa không biết thế giới rộng lớn, kiếp trước Tô Bình Nam lang bạt kỳ hồ, đương thời lại vì một chút thành tựu mà tự mãn, đây mới là nguyên nhân khiến cho hắn tức giận rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn tìm được hai nhà thiết kế nội thất đỉnh cấp ở Thượng Hải, yêu cầu bản vẽ rất đơn giản, xa hoa cao cấp, còn nhất định phải làm cho ta hài lòng, tiền không thành vấn đề, đúng là thổ hào.
Có trọng thưởng thì đương nhiên hiệu suất sẽ mau kinh người. Ngày thứ hai, giám đốc của một công ty nội thất tên là Giáp Tú, hai mắt thâm quầng cầm một bản thiết kế khiến cho Tô Bình Nam hài lòng đến.
Tô Bình Nam hoàn thành nhiệm vụ, không có lập tức rời khỏi Thượng Hải mà là đi ăn hết toàn bộ nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở đây.
Nhà thiết kế được Giáp Tú điều đến Ô Thành là một người trung niên, tên là Hàn Binh. Mấy ngày nay hắn gần như không làm gì cả, chỉ đi theo chân Tô Bình Nam vui chơi giải trí.
Mỗi đến một nhà hàng, Tô Bình Nam chỉ đến cho có lệ, mục đích chính là hỏi này hỏi kia, trong tay còn cầm laptop, liều mạng ghi chép lại những hạng mục cần chú ý khi mở tiệm cơm.
Buổi tối hôm nay là một đêm cuối cùng trong hành trình đến Thượng Hải của Tô Bình Nam lần này, hắn đã kết hợp với ký ức ở đời sau và kết quả điều tra, tổng kết gần xong những việc cần làm trong giai đoạn đầu khi mở tiệm cơm.
Những ngày này, Hàn Binh đi nhà hàng lớn ăn đến hắn sắp nôn ra, thế là hắn đề nghị để hắn mời, đến mấy quán nhỏ đặc sắc ăn.
Chỗ mà Hàn Binh dẫn Tô Bình Nam đến là một tiệm cơm nhỏ ở gần làng đại học. Tiệm cơm mặc dù nhỏ nhưng mà món đầu thỏ cay trong đó lại cực kỳ ngon.
Bắt xe, bảy quẹo tám rẽ, đi cả buổi mới đến đó.
Hàn Binh quen thuộc đẩy cửa ra, bên trong là bốn, năm cái bàn, còn có một cái phòng nhỏ. Người cũng không ít, ngồi đầy quán.
Thực khách đều là người trẻ tuổi, đa số là người trẻ tuổi, cũng đều là sinh viên đại học gần đây. Gần như đều là tình nhân hẹn nhau ra ăn cơm.
Hàn Binh khẩu tài rất tốt, thương lượng với mấy sinh viên sắp đi một chút, lấy được một cái bàn trống, dẫn Tô Bình Nam ngồi xuống. Hàn Binh quen thuộc gọi đồ ăn, rót đầy rượu cho Tô Bình Nam, sau đó mới ngồi xuống.
"Tô tổng, đừng thấy tiệm ăn này không lớn, lát nữa ngài tuyệt đối sẽ khen không dứt miệng về hương vị của nó."
"Ừm."
Tô Bình Nam gật đầu, hắn quan sát hoàn cảnh bốn phía, tiệm cơm không lớn, dọn dẹp rất sạch sẽ. Mấy đôi tình nhân ăn cơm đều đang nhỏ giọng cười nói. Trong một căn phòng duy nhất thỉnh thoảng còn có tiếng nữ sinh cười, nghe nói loáng thoáng, hẳn là sinh nhật một nữ sinh trước đó.
"Tuổi Tô tổng cũng không xê xích gì nhiều với mấy người đó chứ?" Hàn Binh hỏi, mấy ngày nay, hắn nhìn mặt Tô Bình Nam mà đoán, hẳn là không quá hai mươi tuổi nhưng lại có được sự trầm ổn không tương xứng với tuổi tác.
Có đôi khi nói chuyện làm việc, Tô Bình Nam còn lơ đãng lộ ra bá khí khiến cho hắn rất hiếu kì.
"Không sai biệt lắm, khi còn bé trong nhà nghèo, ta lại không nghe lời, đi học được mấy năm thì tự mình ra ngoài kiếm ăn." Tô Bình Nam nói.
"Tuổi trẻ tài cao, không tầm thường. Ta tưởng là trong nhà Tô tổng có sản nghiệp, hóa ra là tự mình dốc sức làm, không tầm thường nha." Hàn Binh biết Tô Bình Nam tới làm cái gì, nghe đến đây thì cũng tán dương.
Đồ ăn được đưa lên rất nhiều, hương vị cũng đúng như Hàn Binh khen. Hai người ngươi một ly ta một ly, ăn rất vui vẻ, Hàn Binh tửu lượng không nhỏ, khẩu tài vô cùng tốt. Chỉ chốc lát, Tô Bình Nam đã cảm thấy hơi say.
"Cạch!"
Cửa phòng bị đẩy ra, một nữ sinh mặc đồ trắng, rõ ràng là uống hơi nhiều, đi ra ngoài nhìn thấy Tô Bình Nam thì ngẩn ngơ, đại khái là do men rượu, cô gái trẻ này lớn gan hơn, đi thẳng tới chỗ Tô Bình Nam.
"Xin chào."
Cô gái trẻ này có chút đứng không vững, dùng giọng đặc sệt khẩu âm địa phương Ô Thành chào.
Tô Bình Nam nhíu mày, gật đầu.
"Xin chào."
"Ngươi là người Ô Thành sao, ta thấy ngươi quen lắm." Nữ sinh cũng nghe được khẩu âm của Tô Bình Nam, nói.
"Đồng hương, bởi ta nói, sao lại quen mặt như thế." Nữ sinh tự nhiên ngồi xuống, vỗ vỗ cánh tay Tô Bình Nam như quen lắm.
Tô Bình Nam mỉm cười nhìn nữ sinh lung lay trước mặt mình, cười nói: "Chào, đồng hương."
Nữ sinh diện mạo rất thanh tú, thoải mái vươn tay nói: "Làm quen một chút, Thượng Ngoại (đại học ngoại ngữ Thượng Hải), Đỗ Đan Đan. Ở khu bắc Ô Thành."
Tô Bình Nam nhìn bàn tay nhỏ trắng noãn đưa đến trước mặt mình, do dự một chút, cuối cùng vẫn khẽ nắm lấy, nói: "Tô Bình Nam."
"Đồng hương, hôm nay là sinh nhật của nữ thần trong trường học của chúng ta, đi, đừng nói mấy chị đây không cho ngươi cơ hội, dẫn ngươi tới làm quen một chút."
Đỗ Đan Đan rất ít thấy người Ô Thành ở Thượng Hải, lại thêm không uống ít rượu, thế mà nhiệt tình mời Tô Bình Nam qua bàn của mình chơi một chút.
Tô Bình Nam đâu có chịu, nghe vậy lắc đầu. Hàn Binh cũng uống không ít rượu, góp vui nói: "Tô tổng, cơ hội khó được nha, đi đi." Nói xong còn cười cười bổ sung thêm: " Đại học ngoại ngữ Thượng Hải nổi tiếng có nhiều mỹ nữ, có thể làm nữ thần của Thượng Hải thì càng nên đến xem, Tô tổng, bình thường người quá trầm ổn, nên đi thả lỏng một chút."
Đỗ Đan Đan uống nhiều: "Ha ha, Tô Trung, tên rất hay. Như vậy thì khi người khác gọi tên ngươi thì sẽ gọi thành Tô tổng. Ông chủ lớn nha, hì hì. Đi, ông chủ lớn, dám đi không?"
Tô Bình Nam nhìn cô gái say đến hồ đồ này, cũng buồn cười, đại khái là bởi vì đang ở đất khách, tâm tình buông lỏng, hắn như bị ma xui quỷ khiến, gật đầu.