Trong bữa trưa, mọi người trò chuyện rất vui vẻ. Tô Bình Nam chủ động thanh toán, sau đó lái xe rời đi.
Lý mẫu hung hăng kéo cô con gái vẫn đang lưu luyến vẫy tay lại. Sau khi bà ta biết con gái không phải bị bao nuôi, tâm trạng tốt hơn nhiều, nhưng vẫn không thích dáng vẻ hướng tới người ngoài của con gái mình. Bà ta tức giận nói: "Về nhà thôi, ngươi có thể dè dặt một chút được không?"
Người Lý gia ngồi xe của Lý Nhiêu - một chiếc xe Volkswagen màu đỏ. Lý Nhiêu ngồi trong buồng lái nhìn theo chiếc xe việt dã màu đen đi xa dần, nói với anh trai mình: "Lạc Nhiên quả là người có phúc, Tô Bình Nam này là nhân trung long phượng đó."
"Ngươi không nghĩ rằng hắn nói khoác sao?" Lý Lạc Nhiên hơi bất mãn với thái độ của tiểu cô lúc ban đầu, không kìm được xen lời.
Lý Nhiêu buồn cười nhìn cháu gái mình, quả nhiên là
...
Sau khi đi gặp ba mẹ của Lý Lạc Nhiên, giải thích hiểu lầm, Tô Bình Nam lập tức trở về Thiên Đô.
Máy game thùng bán rất chạy, hắn phải nhanh chóng trở về theo dõi. Mỗi ngày công xưởng nhỏ của công ty Điện tử Cẩm Tú sản xuất được hai trăm máy, chưa kịp xuất xưởng ra ngoài đã bị đặt trước chẳng còn.
Không ai là kẻ ngu. Sau khi quan sát mấy tiệm trò chơi điện tử của công ty Điện tử Cẩm Tú, khung cảnh náo nhiệt đông đúc khiến người xem không còn do dự gì nữa. Sắp đến Tết rồi, là thời điểm thanh thiếu niên có tiền nhất, bây giờ lấy được hàng, nếu may mắn thì chưa tới tháng giêng đã thu hồi vốn. Mọi người lập tức tranh đoạt.
Lần đầu tiên Trương Lệ Hoa cảm thấy nhức đầu vì thu tiền, ai ai cũng liều mạng vung tiền như thể làm vậy thì có thể lập tức lấy được máy game thùng. Ngân hàng Nông Nghiệp thành phố Thiên Đô choáng váng trước lượng tiền của công ty Điện tử Cẩm Tú, tức khắc sai người đến hiện trường xử lý, bấy giờ mới giảm bớt lượng công việc của mấy người Trương Lệ Hoa.
Tô Bình Nam trở về thấy vậy, dứt khoát dẫn theo Trương Hán Bình tìm đến nhà máy điện tử Thiên Đô, đập tiền đổi hai dây chuyền sản xuất thành họ Tô.
"Nhất định phải nhanh." Ngoài mặt thì Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh, song trong lòng rất lo lắng. Hiện tại là khoảng thời gian trống ở Hạ quốc, không chỉ hàng lậu sẽ xâm nhập thị trường, mà với năng lực của những kẻ làm hàng nhái ở Thâm thành, một khi bọn hắn kịp phản ứng, các loại hàng nhái sẽ phủ khắp.
"Làm ba ca, tăng tiền lương, thêm tiền thưởng." Công xưởng của Tô Bình Nam dốc hết hỏa lực, tiền mặt chảy ra như nước, các công nhân triệt để điên cuồng, nhất thời sản lượng tăng gấp năm lần.
Sản lượng một nghìn máy game thùng một ngày đổi lấy số tiền khiến mọi người hoa hết cả mắt.
Quách Quang Diệu và Tô Văn Văn đã đến vài lần, ôm ngực nửa ngày mới có thể tiếp nhận sự thật này, ánh mắt nhìn Tô Bình Nam như nhìn thần tài di động.
Công ty Điện tử Cẩm Tú phát triển rầm rộ đến mức kinh động đến Ủy ban thành phố Thiên Đô.
Thường Phúc Nguyên là phó thị trưởng thành phố Thiên Đô, một người bốn mươi tuổi mà có thể bò lên chức phó thị trưởng của một thành phố đứng đầu tỉnh, phải nói là sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.
Hắn là học sinh tốt nghiệp phổ thông trung học những năm 1966, 1967, 1968, tốt nghiệp đại học Kinh tế - Tài chính Thiên Nam chính quy, kiên định đứng về phái cải cách. Theo đà Hạ quốc cải cách mở cửa càng ngày càng lớn, rất nhiều ý tưởng của hắn càng ngày càng được nhiều người đón nhận.
"Công ty Điện tử Cẩm Tú này có lai lịch gì? Dạo này mười chiếc xe tải thì có tới tám chiếc chở hàng cho công ty này."
Phó thị trưởng Thường hỏi thư ký Lâm Hạ của mình. Hắn là phó thị trưởng xếp hạng chót, vốn chỉ quản lý mảng văn hóa - giáo dục - thể dục thể thao, nhưng hắn có danh tiếng rất lớn trong lĩnh vực kinh tế. Hiện tại phía thành phố vứt cho hắn một nhà máy điện tử đã ngừng sản xuất, yêu cầu hắn tiến hành cải cách thí điểm. Vì vậy, khi trông thấy xe tải in dấu công ty Điện tử Cẩm Tú, hắn lập tức nảy sinh hứng thú.
Thư ký Lâm đi thu thập tin tức, chỉ chốc lát sau đã chạy về báo cáo: "Đây là một doanh nghiệp địa phương, chủ yếu sản xuất và kinh doanh một loại máy chơi game cỡ lớn đang thịnh hành ở Đông Doanh. Xưởng trưởng tên là Trương Hán Bình, giảng viên của đại học Điện tử Thiên Đô chúng ta, đã nghỉ phép không lương xuống biển, các loại thuế rất rõ ràng, không có vấn đề gì hết."
Thường Phúc Nguyên cảm thán "vực dậy kinh tế dân doanh phải dựa vào những người này", sau đó nói: "Ngươi giúp ta hẹn xưởng trưởng Trương, nói rằng ta muốn gặp hắn."
"Vâng, thưa lãnh đạo. Ngài xem khi nào thì thích hợp?" Lâm Hạ hỏi.
"Hẹn gặp hắn vào sáng thứ sáu." Thường Phúc Nguyên lật xem lịch bàn rồi quyết định thời gian.
Khi Tô Bình Nam nhận được cuộc gọi từ Trương Hán Bình, hắn biết ngay là cơ hội của mình đã tới.
Năm 93, Hạ quốc bắt đầu thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, các doanh nghiệp lỗ vốn không bị sát nhập thì cũng liên doanh. Hiện giờ Cẩm Tú đang lọt vào tầm mắt phía trên, chứng tỏ bọn hắn có cơ hội tiến vào thị trường.
"Gặp chứ, nhưng phải đúng mực. Chúng ta trong sạch, không cần sợ gì hết. Còn nữa, đừng tự quyết định, có chuyện gì thì trở về nói sau."
Tô Bình Nam nhanh chóng quyết định điểm quan trọng. Hắn híp mắt lại. Không chỉ đối phương muốn tìm hiểu Cẩm Tú, mà Cẩm Tú cũng phải tìm hiểu ý đồ của đối phương.
Một người kiêu ngạo như Tô Bình Nam, sau khi trùng sinh, mọi cố gắng của hắn đều chỉ vì sống sao cho ngay thẳng, hắn không kiếm đồng tiền phải khom lưng uốn gối.
Đây là chấp niệm trong lòng Tô Bình Nam, không một ai biết. Mặc dù hắn biết chuyện này vô cùng khó khăn, nhưng hắn vẫn sẽ kiên trì, bởi vì đây là sự kiêu ngạo của Tô Bình Nam.
Đây là sự kiêu ngạo của một Tô Bình Nam sống hai đời vẫn giữ bản chất kiệt ngạo.