Qua tết, Lý Xương Hải vẫn đang rất nổi giận, hắn tốn tâm huyết đả thông quan hệ, còn rút một phần lớn tài chính đầu tư ba mỏ than ở Tấn Châu với Đông Thị.
Mới đầu vận may rất không tệ, khảo sát ra sản lượng kinh người, than đá được khai thác ra có phẩm chất, nhiệt lượng cũng rất tốt.
Bây giờ Hạ quốc phát triển nhanh chóng, năng lượng có thể so với vàng, thấy quặng mỏ vốn là vật trong túi bọn họ lại thuộc về người ngoài, lần này, đám hổ nơi đó ngồi không yên nữa.
Một thương nhân nơi khác lại đụng vào bánh ga tô của bọn họ, sao có thể nhịn được. Dù thoạt nhìn người ngoài này có chút quan hệ và thủ đoạn.
Thời đại này, ông chủ mỏ rất có tiền, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết phải tiêu tiền vào đâu. Nếu qua mấy năm nữa bọn họ sẽ điên cuồng mua nhà ở ở kinh đô Thượng Hải, nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể điên cuồng sát nhập, thôn tính những quặng mỏ khác xung quanh để mở rộng quy mô của mình. Quá trình này bình thường đều cực kỳ khó khăn và huyết tinh, giới đấu chỗ nào cũng có. Nhưng lợi nhuận kếch xù khiến cho đám người này chạy theo như vịt, quá trình cũng càng thêm thảm liệt.
Lý Xương Hải vừa mở khai thác mỏ than, mấy địa đầu xà nơi đó thử thăm dò mấy lần, sau đó phát hiện thương nhân này vẫn tương đối thuần túy. Lá gan lập tức lớn lên, dứt khoát khác khai thác mỏ, đào công khai.
Tượng đất còn có lửa giận, huống chi là Lý Xương Hải luôn tâm cao khí ngạo.
Đi bạch đạo trước, Lý Xương Hải lập tức tìm một nhân vật mấu chốt, tiền cũng nện không ít, hiệu quả quá bé nhỏ. Hiển nhiên đối phương cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Bạch không được thì hắc, kết quả càng làm cho hắn chán ngán thất vọng, hoàn toàn không ai dám làm chuyện này, vất vả lắm mới tìm được một số người, khí thế hung hăng đi chặn người ta trộm mỏ, kết quả bị người ta đập cho một trận, xám xịt chạy trở về.
Mình bỏ ra số tiền rất lớn, bây giờ bị người khác đào quên cả trời đất, mỗi ngày Lý Xương Hải đều đang suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể giữ được thành quả của mình.
Nhìn Lý Xương Hải mỗi ngày đều nóng nảy, một thủ hạ góp ý kiến cho hắn.
"Lý thiếu, những người đó vô cùng ác, chúng ta nên đổi mạch suy nghĩ."
Lý Xương Hải uống cà phê, ánh mắt khẽ động, nói: "Mạch suy nghĩ gì?"
Người đó nói nhỏ: "Khu sói nuốt hổ ( xua sói để sói ăn hổ) ."
"Nói tiếng người." Lý Xương Hải hơi không kiên nhẫn.
"Những người này cũng đủ hung đủ ác, chúng ta tìm người càng hung ác hơn tới."
Ánh mắt Lý Xương Hải nghiêm lại: "Tiểu Hồng Bào?" Trong đầu hắn lập tức hiện ra dáng vẻ bễ nghễ không ai bì nổi của Tô Bình Nam.
"Đúng, tàn nhẫn nhất Ô Thành Tiểu Hồng Bào, xem hắn có xứng với cái danh này hay không."
Thủ hạ thấy Lý Xương Hải có chút động lòng, nói tiếp: "Lý thiếu, dù sao ngươi đều không có cảm tình gì với hai bên, từ bỏ chút lợi ích, dứt khoát để bọn họ chó cắn chó đi."
Từ khi qua năm đến giờ, đây là lần đầu tiên Lý Xương Hải lộ ra nụ cười hài lòng, khẽ gật đầu: "Giúp ta hẹn Tô Bình Nam, nói ta mời hắn ăn cơm."
...
Từ Hoa đã từ chức ở Đại học Tây Nam lâu rồi, hai năm trước hắn hùng tâm bừng bừng dẫn theo hai môn sinh đắc ý với một phần nghiên cứu tính khả thi khi chế tạo máy nhắn tin tiếng Trung đi khắp nơi đầu tuyến cải cách là Thâm Thành tìm kiếm người đầu tư.
Thâm Thành không có cho hắn cơ hội, Ma Đô không có cho hắn cơ hội. Từ lúc mới bắt đầu hùng tâm vạn trượng đến bây giờ cũng không người hỏi thăm, hai năm qua, vô số lần vấp phải trắc trở, rốt cuộc bọn hắn cũng có chút nản lòng thoái chí.
Vì tìm được nhà đầu tư, bọn họ bắt đầu chia ra hành động, nhưng mà vẫn không có hiệu quả gì. Thậm chí đệ tử đắc ý nhất của hắn là Đổng Hạo còn bị người ta xem là lừa đảo ở tỉnh Thiên Nam, bị đánh mặt mũi bầm dập.
"Lão sư, thế nào?"
Hai học sinh chờ ở bên ngoài thấy Từ Hoa từ chính phủ Ô Thành đi ra, mặt mũi tràn đầy hi vọng hỏi.
Từ Hoa đắng chát lắc đầu, thậm chí đối phương còn không có nghe hắn nói xong thì khách khách khí khí tiễn hắn ra.
"Ca, ca!"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Đổng Hạo nghi ngờ nhìn qua, sao lại giống giọng của em họ như vậy.
Ngồi ở tay lái phụ Tô Văn Văn, Đổng Nhã kích động quay cửa kính xe xuống, lớn tiếng hô. Đồng thời kích động lung lay cánh tay Tô Văn Văn: "Tìm được, tìm được, đó chính là ca ta."
Tô Văn Văn nhận được tin tức từ Đổng Nhã, chuyện thứ nhất hắn làm chính là đuổi Nhị sư huynh đi xa, sau đó mới đến nhà Đổng Hạo.
Đến đó mới biết được Đổng Hạo hoàn toàn không có về nhà, sau khi Tô Văn Văn nghe ngóng, biết đối phương còn chưa rời khỏi Ô Thành. Cắn răng một cái, dứt khoát dẫn theo đủ người, cầm ảnh chụp bắt đầu tung lưới tìm người khắp toàn thành.
Đổng Nhã cực kỳ hưng phấn, loại con gái như nàng, lòng hư vinh lớn đến đáng sợ, hai ngày này, thuộc hạ của Tô Văn Văn đều do nàng chỉ huy, khiến cho nàng có thể thỏa chí trở thành đại tỷ một lần.
Mấy người Đổng Hạo, Từ Hoa mờ mịt nhìn mấy người trẻ tuổi từ mấy chiếc xe việt dã màu đen xuống, liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh hoảng và mờ mịt trong ánh mắt đối phương.
"Muội, ca không có lừa gạt bạn của ngươi." Đổng Hạo thấy muội muội đi tới chỗ mình, lập tức nghĩ đến bối cảnh của người trẻ tuổi đánh hắn, cuống quít giải thích.
"Đổng tiên sinh đúng không?"
Một người trẻ tuổi tóc ngắn rất lễ phép hỏi.
"Là ta." Đổng Hạo khẽ gật đầu.
Tô Văn Văn và mười mấy hán tử cùng nhau khom người: "Chuyện ngày đó, chúng ta xin lỗi ngài."
Hai sinh viên vừa tốt nghiệp với một giảng viên đều bị chuyện chỉ có thể nhìn thấy trong phim Hồng Kông làm cho giật mình kêu lên, Đổng Hạo vội vàng khoát tay: "Không sao đâu, không sao đâu."
Tô Văn Văn không có đứng dậy mà đưa tay trái ra dùng tay làm dấu mời, nói: "Tô tổng vô cùng hứng thú với hạng mục của các ngươi, mời lên xe."
Từ Hoa lập tức ra hiệu cho học sinh của mình một cái, trận thế này có chút đáng sợ nhưng cũng chứng tỏ là Tô tổng này tuyệt đối là có tiền có thực lực.
Cùng lúc đó, điện thoại của Tô Bình Nam vang lên.
"Tiểu Hồng Bào?" Người gọi điện thoại tới hỏi.
"Lý Xương Hải?"
Tô Bình Nam lập tức nghe ra đối phương là ai.
"Có một món làm ăn lớn, muốn mời Hồng Bào ca đại danh đỉnh đỉnh nhập cuộc."