Mấy ngày nay tâm tình Lý Xương Hải lại trở nên kém, hắn phát hiện những người khó chơi muốn chết đó biến mất. Cảnh tượng song phương ngươi tới ta đi, ngươi chết ta sống mà hắn muốn thấy cũng không có xảy ra.
Tô Bình Nam ngay cả mặt cũng không có lộ, Đỗ Cửu một trận chiến định càn khôn.
"Khu sói nuốt hổ?"
Hắn liếc mắt nhìn thuộc hạ nghĩ kế cho hắn, vẻ trào phúng trên mặt không che giấu được.
"Bọn họ cũng xứng là hổ? Sao đụng phải Tiểu Hồng Bào thì mẹ nó, đều biến thành mèo!"
Lý Xương Hải dằn cơn giận xuống: "Cái này là dẫn sói vào nhà! Đánh một trận thì mất ba mươi phần trăm cổ phần của ta, các ngươi đều là phế vật."
Một đám thuộc hạ của hắn cũng không dám thở mạnh, nhìn ông chủ mình phát cáu. Bây giờ chuyện làm ăn của Tiểu Hồng Bào phong sinh thủy khởi, rõ ràng đã không chế trụ nổi, không hiểu tại sao ông chủ của mình còn ganh đua với người ta.
Phong Thành.
Sau khi sau khi cơm nước với chủ nhiệm Niên hai tuần, một văn kiện liên quan tới làm sống lại kiến trúc cổ chính thức ra sân khấu, phủ Tổng binh người Phong Thành ai ai cũng biết chính thức bị tập đoàn Cẩm Tú lấy tới tay.
Không biết từ khi nào, trên đường Phong Thành bắt đầu xuất hiện một lời đồn, Đại Trùng Tiểu Hồng Bào ở Ô Thành muốn vào Phong Thành.
Gần như là ánh mắt mọi người đều tụ tập vào anh em nhà họ Trần ở Phong Thành.
Tập đoàn Cẩm Tú có hiệu suất làm việc cực cao, đồng thời tiến hành tu sửa và cải tạo phủ Tổng binh, mà Quách Quang Diệu cũng bị Tô Bình Nam gọi về Thiên Đô.
Vừa trở lại Thiên Nam, Quách Quang Diệu đi tới văn phòng Tô Bình Nam trước. Tô Bình Nam ngẩng đầu hỏi Quách Quang Diệu: "Có tivi chưa?"
"Thỉnh thoảng."
Mặc dù không biết Tô Bình Nam có ý gì, Quách Quang Diệu vẫn trả lời rất nhanh: "Phim gì?"
"Ngươi chỉ thu hình lại thôi?"
Thời kỳ này, phim Hương Giang đa số đều là băng ghi hình, có thể chiếu trên sóng cực ít.
"Cái kia thì thường xem, Nam ca, ngươi muốn?"
Quách Quang Diệu không biết ý nghĩ Tô Bình Nam như thế nào, nghi ngờ hỏi.
"Tìm ngôi sao nữ nổi tiếng nhất làm quảng cáo."
Đồ uống từ hạt óc chó của Tô Bình Nam đã chất đống mấy cái nhà kho, marketing cũng phải lập tức đưa vào trong danh sách quan trọng.
Bởi vì chuyện này liên quan đến vụ cược với Lâm Phóng, Tô Bình Nam nhất định phải tự thân xuất mã, hắn đã có kế hoạch trong đầu, nếu như đồ uống từ hạt óc chó thành công thì có thể thu phục Lâm Phóng, giải tán hấp thu đoàn đội của hắn. Vậy thì hắn có lòng tin đủ thực lực chiến một trận với đế quốc Tam Chu sẽ quật khởi năm nay về sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
Một trận chiến này, liên quan đến một cái thị trường gần trăm tỷ, tổng giám đốc Tam Chu Ngô Tài là một cuồng nhân, thủ bút cực lớn, chắc chắn sẽ không nhượng bộ, Tô Bình Nam rất chờ mong Cẩm Tú binh cường mã tráng chiến một trận với xí nghiệp truyền kỳ để lại uy danh hiển hách ở Hạ quốc này.
"Nổi tiếng nhất ?"
Quách Quang Diệu trầm tư suy nghĩ: "Lâm Thanh Vân được không? Gần đây nàng diễn Đông Phương Bất Bại rất nổi tiếng."
Tô Bình Nam lắc đầu: "Không được, phải tìm người vừa nhìn là biết là hiền thê lương mẫu, nàng quá khí khái hào hùng."
"Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi, hoàng đồ bá nghiệp tiếu đàm trung…” (*)
(*) Bài thơ Nhân sinh – Giang hồ (tên khác là Nhậm Ngã Hành hoặc Giang Hồ Hành) của Hoàng Triêm:
Thiên hạ phong vân có bọn ta
Giang hồ chốn ấy mới kinh qua
Mọi sự trên đời như nước chảy
Giang hồ thân tại biết đâu mà?
Trong lúc hai người Tô Bình Nam và Quách Quang Diệu đang trầm tư suy nghĩ thì Trương Đồng gật gù đắc ý đọc lời kịch rất nổi tiếng trong thời gian này trong Tiếu ngạo giang hồ, vẻ mặt anh hùng tịch mịch đi tới.
Tô Bình Nam cười, phúc tinh này thường đem niềm vui bất ngờ tới cho hắn.
"Qua đây, có chuyện muốn hỏi ngươi."
Tô Bình Nam ngoắc.
"Nam ca, mấy ngày nay ta không có làm gì cả."
Trương Đồng lập tức cảnh giác, thận trọng trả lời.
Khóe miệng Tô Bình Nam giật một cái, nhấn giọng: "Qua đây."
Quách Quang Diệu lặng yên lui ra phía sau mấy bước, bình thường Nam ca trầm ổn như núi, nhưng chỉ cần nói chuyện với Trương Đồng thì tính tình sẽ trở nên cực kì táo bạo, để tránh vạ lây, mình cẩn thận thì tốt hơn.
"Nếu ngươi làm quảng cáo, ngươi sẽ tìm minh tinh nào làm?"
"Làm quảng cáo?"
Trương Đồng trừng mắt nhìn, lập tức vui vẻ trở lại. Ngày thường những người trong tập đoàn không quan tâm giải trí chút nào, xem đi, không có một chút tình thú nào. Hôm nay không phải phải hỏi mình rồi sao, lập tức dương dương đắc ý.
Tô Bình Nam thấy vẻ đắc ý hiện ra trên mặt Trương Đồng thì hiểu ngay, thuộc hạ có mạch suy nghĩ cực kỳ quái dị này của mình bắt đầu cẩu thả.
"Quang Diệu, đánh hắn."
Tô Bình Nam lập tức ra lệnh, thà giết nhầm chứ không buông tha. Hoàn toàn không thể để cho kẻ ngu này có cơ hội tự do phát huy, đây là kinh nghiệm của hắn.
"Được."
Quách Quang Diệu lập tức vén tay áo lên, kiên quyết thi hành mệnh lệnh.
Trương Đồng lập tức ngừng phát huy mạch suy nghĩ trong đầu.
"Tứ Đại Thiên Vương đó, lão đại, đừng đánh."
Vừa nói ra miệng, nắm đấm của Quách Quang Diệu đã vung tới, Trương Đồng sợ, vội xin tha. . .
Khoát tay áo ra hiệu cho Quách Quang Diệu dừng lại, Tô Bình Nam hỏi: "Tại sao là Tứ Đại Thiên Vương?"
"Dựa vào ánh mắt tinh tường luyện ra được từ kinh nghiệm nhiều năm của ta, chắc chắn bốn người này sẽ nổi rất lâu. Mời bọn họ cùng quay quảng cáo, chắc chắn sẽ cực kỳ chấn động."
Trương Đồng rất tự tin nói, bên cạnh Quách Quang Diệu đã lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, còn nhiều năm, còn tinh tường, chắc chắn lão đại sẽ nổi đóa, mình phải chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà nằm ngoài dự tính của Quách Quang Diệu, Tô Bình Nam cúi đầu trầm tư cả buổi, sau đó lại khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Có lý."
Không có ai biết rõ hơn Tô Bình Nam bốn người này sẽ nổi như thế nào, hơn nữa sau này bốn người có rất ít cơ hội cùng hợp tác với nhau. Nếu như sản phẩm của mình mời được cả bốn người, như vậy sau này trong hơn mười năm, mọi người đều sẽ nhớ tới, đúng chất quảng cáo.