Ngay khi Tô Văn Văn như là rắn độc trong bụi cỏ, ẩn nhẫn ở một nơi bí mật gần đó, sẵn sàng nhắm người mà cắn bất cứ lúc nào, Trương Đồng lại phát sầu vì lỡ nổ hơi lớn.
Bây giờ, Trương Đồng đã hoàn toàn bị Tô Bình Nam xem như linh vật. Chỉ cho hắn quản lý mười hai cửa hàng trò chơi ở
Ô Thành, một năm này, các loại chỗ ăn chơi bắt đầu phồn vinh. Rất nhiều quán bar hộp đêm mọc lên như nấm mọc sau mưa, Trương Đồng rảnh rỗi, đi vòng vo mấy lần, lập tức thích cảm giác ở quầy rượu.
Người trẻ tuổi trà trộn trong quán bar đều rất nể mặt Trương Đồng, hết cách rồi, ai kêu sau lưng người ta có Tiểu Hồng Bào chứ. Mỗi đến đêm khuya, hắn đều sẽ say khướt nghe người bên cạnh mở miệng gọi một tiếng Đồng ca, cảm giác rất tuyệt.
"Đồng ca, biết ngài trượng nghĩa, anh em có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
"Tìm ta?"
Trương Đồng mắt say lờ đờ, ánh mắt mông lung, nhìn thứ gì cũng mơ hồ, hỏi lớn.
"Đúng, chuyện này ngoại trừ ngài ra thì những người khác trong Ô Thành không giúp được."
Người nói chuyện chính là cậu hai của Cục Giao Thông Ô Thành, gần đây không có việc gì làm thì theo Trương Đồng lăn lộn, quan hệ của hai người cực kỳ tốt.
Trương Đồng vỗ ngực, hào khí như mây.
"Không có vấn đề, nói."
Bây giờ, chủ đề nóng nhất Ô Thành chính là xe của Tiểu Hồng Bào. Hình thể khí phái và giá cả đáng sợ của Rolls-Royce đều khiến cho mọi người nói chuyện say sưa.
"Mấy ngày nữa ca ta kết hôn, ngươi cũng biết, kết hôn đó, rất cần sĩ diện, cho nên ta mới tới nhờ Đồng ca."
Cậu hai của Cục Giao Thông hết cúi đầu đến mời rượu, chờ hắn trả lời. Còn trả lời như thế nào thì Trương Đồng đã không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng là ngày đó tất cả mọi người đều vỗ tay vì uy phong của hắn, hắn chính là nhân vật chính trong quán rượu ngày hôm đó.
Ngày thứ hai hắn mới trợn tròn mắt, dùng Rolls-Royce của Tô Bình Nam làm xe dẫn đầu đoàn xe kết hôn, lúc đó, vì có nhiều người, mình vì mặt mũi nên đồng ý. Như vậy cũng chưa tính, mình còn nói khoác chỉ cần các anh em của hắn cần, cứ đến tìm mình thì không có vấn đề gì.
Đột nhiên Trương Đồng rất muốn chết.
Hai ngày này, mỗi lần hắn muốn mở miệng mượn xe, không đợi nói chuyện thì đã bị ánh mắt lạnh như băng của lão đại mình làm cho ngậm miệng lại.
Mắt thấy ngày mai là ngày đại hỉ của người ta, hôm nay còn gọi điện thoại xác nhận với cảm ơn, khiến cho lời từ chối của hắn còn chưa kịp nói ra miệng thì đã bị ép ngược lại.
Hai ngày nay, Tô Bình Nam cũng bị Trương Đồng không chuyện gì mà cứ đi qua đi lại ở trước mặt mình làm hơi quạo. Mỗi lần Trương Đồng khúm núm đi tới bên cạnh mình, Tô Bình Nam lập tức dùng ánh mắt lạnh lùng khiến cho cái tên này xéo đi. Sợ cái tên này sẽ nói mấy câu khiến cho mình tức chết.
"Nam ca, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Bị ép lên Lương Sơn, Trương Đồng kiên trì, không thèm để ý ánh mắt đã trở nên bất thiện của lão đại mình.
"Nói."
Đang phê duyệt văn kiện, Tô Bình Nam cũng không ngẩng đầu, lạnh lùng phun ra một chữ.
"Nhất định phải nhanh chóng xây cao ốc tổng bộ của mình."
Tô Bình Nam lập tức quyết định bước kế tiếp của kế hoạch, đến lúc đó cũng không cần giống như bây giờ, từng cái văn phòng ở từng tầng khác nhau, miễn cho cái tên này có thể xuất hiện ở trước mặt mình.
Trương Đồng không dám giấu diếm, nhanh chóng nói rõ mọi chuyện, sau đó ủy khuất như một con chim hạc ướt mưa, chờ Tô Bình Nam trả lời.
Điện thoại vang lên, Tô Bình Nam nghe.
"Nhà máy đá ở Đại Thanh Loan và Cẩu Thiệt Đầu xảy ra chuyện, chết sáu người."
Tô Văn Văn nói.
"Biết."
Tô Bình Nam bất động thanh sắc cúp điện thoại, nhìn phúc tinh run lẩy bẩy trước mặt "Cậu cả của Cục Giao Thông?"
"Ừm."
Trương Đồng cố gắng khiến cho dáng vẻ của mình đáng thương thêm, để tăng sức thuyết phục.
Tô Bình Nam sắc mặt quái dị, thầm nghĩ trong lòng: "Cái tên này đúng là phúc tinh, bên vật liệu đá vừa ra chuyện, cái tên này lập tức đưa người đứng đầu Cục Giao Thông đến trước mặt mình."
"Được."
Trương Đồng nghe Tô Bình Nam đồng ý, lập tức mừng rỡ như điên, dáng vẻ đáng thương vừa rồi nhanh chóng biến mất.
Tô Bình Nam buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Trương Đồng: "Ngày đó, theo ta đi chúc mừng."
Tô Bình Nam làm việc, chắc chắn thủ bút sẽ không nhỏ.
Vương Kiện Văn nhìn thấy mấy chục chiếc xe việt dã theo sau xe Rolls-Royce chiếu lấp lánh, đầu tiên là kinh ngạc há to miệng, sau đó từ cảm kích Trương Đồng tăng lên tới cần chém đầu gà đốt giấy vàng. (*)
(*) Chém đầu gà và đốt giấy vàng là hình thức thề độc dân gian ở Quảng Đông, Phúc Kiến, Hong Kong, Đài Loan.
Trương Đồng mặt mũi tràn đầy đắc ý, hoàn toàn không có dáng vẻ chim hạc ướt mưa hôm qua khi ở văn phòng của Tô Bình Nam.
"Thấy sao hả, A Văn?"
Vương Kiện Văn đương nhiên là miệng đầy từ tán dương, hắn cũng là người trẻ tuổi, lần này Trương Đồng khiến cho hắn nở mày nở mặt lớn trước mặt cha và ca ca, vẻ cảm kích lộ rõ trên mặt.
"Đúng rồi, đại ca ta cũng tới."
Trương Đồng nói một câu khiến cho nụ cười trên mặt Vương Kiện Văn cứng lại.