Lý Lạc Nhiên khai giảng, nàng chợt phát hiện Đỗ Đan Đan thay đổi, trở nên trầm mặc, không còn sáng sủa. Hơn nữa rất ít nói chuyện với mình, giống như là đang cố ý xa lánh nàng.
Đỗ Đan Đan biết mình đã thích Tô Bình Nam, thích đến không có thuốc chữa. Nhưng mà chuyện này nàng không thể nói cho bất cứ ai, nàng chỉ có thể chọn rời xa Lý Lạc Nhiên, giống như làm như vậy là nàng có thể quên đi tất cả.
"Hắn sẽ là anh hùng cái thế, cho nên người bên cạnh hắn phải là giai nhân tuyệt sắc."
Mỗi khi Đỗ Đan Đan nhìn thấy gương mặt tinh xảo đến hoàn mỹ của Lý Lạc Nhiên thì sẽ nhớ tới câu nói này. Nhưng ngẫu nhiên thấy tối tối, Lý Lạc Nhiên vẻ mặt hạnh phúc nói chuyện điện thoại, nàng cảm thấy tim mình đau.
Ba ngày, hai bên một chút động tĩnh cũng không có. Nghe nói là Tiểu Hồng Bào tạm thời có việc đi Thiên Đô. Tất cả mọi người cho là chuyện này phải chờ tới khi Tiểu Hồng Bào trở về mới giải quyết thì Thường Sơn xuất thủ trước.
Cửa cơ quan Vật liệu xây dựng Cẩm Tú ở Trường Dương bị thô bạo đá bay ra ngoài, Thường Sơn một thân một mình nghiêng nghiêng đi tới.
"Gọi quản lý tới."
Răng rắc, lưỡi búa sáng như tuyết chém thẳng lên trên bàn làm việc, mảnh gỗ vụn bắn ra.
Mười phút sau, Tô Văn Văn dẫn người chạy tới cơ quan. Vào cửa, phất tay ra hiệu cho mấy nữ nhân viên tiếp tân run lẩy bẩy đi ra ngoài, sau đó nhìn lưỡi búa cắm vào bàn làm việc, nhíu mày nhìn nam nhân vẻ mặt co giật trước mặt mình: "Ngươi làm?"
Thường Sơn khẽ gật đầu, "Ta làm."
Sau đó hỏi ngược lại: "Ngươi là Tiểu Hồng Bào?"
Tô Văn Văn lắc đầu, nói: "Ta không phải, ngươi là tên điên, lại không phải người ngu. Nói đi, mục đích là gì."
Thường Sơn nhếch miệng cười cười: "Có can đảm lắm. Huyện Trường Dương này, người là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như thế."
Tô Văn Văn cười lạnh: "Ngươi thì tính là cái gì. Không tới phiên ngươi đánh giá ta."
"Đều nói Tiểu Hồng Bào bạch ngọc làm đường, vàng làm ngựa, tất cả mọi người đều là người cầu tài, thu vật liệu đá của chúng ta, tiền mặt, không hạ giá."
Thường Sơn nhìn Tô Văn Văn với mấy hán tử sắc mặt hung ác vây tới, không nhanh không chậm cởi cái áo khoác quân đội đã ngả màu đến không nhìn ra được màu gốc của hắn ra, rõ ràng bên hông là một đống ngòi nổ.
Thường Sơn một tay cầm bật lửa, cười hì hì nói: "Ngươi nói xem ta có dám đốt hay không."
Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngây dại. Chỉ có Tô Văn Văn đi lên một bước, thuận tay cầm lưỡi búa đang cắm trong bàn lên, ánh mắt hung ác, kiên quyết, gằn từng chữ: "Ta, nói, ngươi, không, dám."
Rốt cuộc Thường Sơn không cười nữa, khóe miệng co giật, hắn nói chuyện có chút khó nghe: "Nếu không chúng ta thử một chút."
Mấy hán tử sau lưng Tô Văn Văn đã đổ mồ hôi trán, đều có chút sợ sự tàn nhẫn của hai người, nhưng dù vậy thì vẫn đứng im sau lưng Tô Văn Văn, không nhúc nhích tí nào.
Tô Văn Văn kê lưỡi búa ở trên cổ Thường Sơn, còn cẩn thận điều chỉnh vị trí, làm cho lưỡi búa dán chặt vào động mạch chủ của Thường Sơn.
Thậm chí Thường Sơn cũng có thể cảm giác được lưỡi búa lạnh như băng khiến cho da thịt xung quanh cổ của hắn nổi da gà.
Tô Văn Văn híp mắt, nhếch miệng lên: "Ta đếm tới ba, ngươi không dám đốt thì ngươi quỳ xuống cho ta, kêu gia."
Dừng một chút, Tô Văn Văn gằn giọng: "Nếu như ngươi không quỳ, ta chặt đầu ngươi."
"Một!" Tô Văn Văn hai tay rất ổn, không run một chút nào, ánh mắt đục ngầu của Thường Sơn cũng không chút dao động, chỉ để cái bật lửa gần kíp nổ.
"Hai!" Tô Văn Văn nhắm mắt của mình lại, hai tay đã vận sức chuẩn bị.
"Ba!"
"Ba!"
Tô Văn Văn vừa dứt lời, sắc mặt Thường Sơn trắng bệch, tay nắm lấy cái bật lửa, gân xanh nổi lên, nhưng vẫn không có ấn xuống.
Tô Văn Văn không chút kiêng kỵ bắt đầu cười, ánh mắt lại càng ngày càng lạnh lẽo, Thường Sơn có thể nhìn ra được quyết tâm và sát ý của người trẻ tuổi trước mặt này.
"Quỳ xuống."
"Gia!" Thường Sơn khóc, khóc đến thương tâm, ~ nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Khi Tô Bình Nam biết chuyện đã là ngày hôm sau, Tô Văn Văn chỉ gọi một cú điện thoại: "Nam ca, không có để ngươi thất vọng."
Tô Văn Văn nhất chiến thành danh. Sau này không còn ai dùng cụm tay trái tay phải của Tô Bình Nam khi nói về hắn.
Sau này, lời Tiểu Hồng Bào đánh giá Thường Sơn bị truyền ra, khi đó Thường Sơn đã biến mất vô tung vô ảnh, không có người gặp lại hắn.
"Một con chó, nể mặt quá sẽ khiến cho hắn nghĩ mình là sư tử, nhưng cuối cùng vẫn là con chó."
Huyện Trường Dương, bảy mươi chín mỏ đá, đều là họ Tô.
Tô Bình Nam đổi dáng vẻ kiệt ngạo trước đó, thu hồi lệ khí. Mới xuất hiện ở huyện Trường Dương, con đường xung quanh mấy cái mỏ đá đều do Cẩm Tú chủ động bỏ tiền tu sửa, còn trợ giúp mấy cái sơn thôn xa xôi kéo điện, xây hai cái viện dưỡng lão, cũng hứa hẹn tập đoàn Cẩm Tú, chỉ cần có hộ khẩu huyện Trường Dương, 75 tuổi trở lên thì đều có thể vào ở miễn phí. Nhưng làm như vậy thôi thì Tô Bình Nam vẫn không chưa hài lòng, lại chủ động quyên góp cho chính phủ huyện hai chiếc Audi 100, xem như trợ giúp kiến thiết quê quán. Trong lúc nhất thời, tên tuổi của Tô tổng của Cẩm Tú cực kỳ lớn.
Trước khi đi, Tô Bình Nam nói với Tô Văn Văn: "Hai cái nắm đấm, một đen một trắng mới dễ đánh người, hiểu chưa?"
Tô Văn Văn gật đầu, chân thành nói: "Đã hiểu, Văn Văn hiểu."