Rốt cuộc tòa nhà hoang gây chú ý nhất ở thành phố Thiên Đô lại khởi công, có điều nó đổi sang tên khác, không gọi là tòa nhà Thiên Đô nữa mà biến thành tòa nhà Cẩm Tú.
Bản thiết kế khu thương mại đô thị CBD do chuyên gia ở Thiên Đô thiết kế và quy hoạch được phóng to gấp mấy chục lần, treo công khai trên con đường chính yếu nhất ở Thiên Đô. Mánh lới cao ốc đầu tiên ở Hạ quốc khiến vô số người chú ý.
Ngay cả Tề Tất Thành lái xe ngang qua cũng không nhịn được gọi điện cho Cố Thanh Vân.
"Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khí thôn sơn hà. Chàng trai này còn lợi hại hơn ta tưởng. Nếu hắn tới hội sở thì gọi điện cho ta nhé!"
Tất nhiên là Cố công tử đồng ý, hắn cũng bị một loạt thao tác của Tô Bình Nam làm cho kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Lần trước Tô Bình Nam không đích thân đến làm thẻ vàng, mà phái một người trẻ tuổi tên là Quách Quang Diệu đến.
Cố công tử cứ tưởng Đỗ Cửu đã chững chạc lắm rồi, kết quả Quách Quang Diệu còn xuất sắc hơn. Đến thuộc hạ cũng xuất chúng như vậy, từ đó có thể thấy thủ đoạn của Tô Bình Nam.
Cố công tử hơi tò mò, rất muốn gặp Tô Bình Nam một lần, muốn tận mắt nhìn thấy nhân vật vừa ra tay đã khuấy đảo Thiên Đô phong vân biến sắc.
Lý Phúc tự mình dọa mình ròng rã một tuần, gầy mất sáu cân (3kg).
Thông qua tin đồn về Tô Bình Nam và thái độ dứt khoát lúc Tiểu Trang tông xe hôm đó, Lý Phúc cho rằng người ta chẳng thèm quan tâm tới hắn.
Nhưng chẳng may một ngày nào đó người ta nhớ ra hắn, không ra tay thì thôi chứ đã ra tay thì nhất định sẽ long trời lở đất, cái thân nhỏ bé này của mình đâu chịu nổi. Vì vậy, hắn quyết định hành động trước.
Lý Cương chống đỡ được mười ngày, cuối cùng cũng cúi đầu khuất phục trước bằng chứng như núi...
Khi được thăm tù, hắn tuyệt đối không ngờ người đầu tiên mình gặp không phải người thân cũng chẳng phải bạn bè của mình, mà là một người hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Tiểu Trang tỏ vẻ bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên: "Bây giờ ngươi đã tin lời ta chưa?"
Đầu tiên Lý Cương kinh hãi, tiếp đó là chợt hiểu ra, bắt đầu nóng nảy, giận dữ hét lên: "Tại sao? Tại sao?"
Tiểu Trang làm như không nghe thấy Lý Cương gào thét. Chờ Lý Cương bình tĩnh lại, hắn thong thả nói ra một câu khiến Lý Cương mừng như điên.
"Hồng Bào ca bảo ngươi chết thì ngươi nhất định sẽ chết! Bây giờ đại ca của ta nói rằng sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi có tin không?"
Lý Cương vốn không muốn chết lập tức sợ hãi. Hắn thật sự sợ những người này.
Chuyện của mình bí mật như vậy, thế mà lại bị những người này đào bới tường tận chỉ trong hai ngày ngắn ngủi. Đây là thủ đoạn bậc nào! Cho nên hắn quyết định tin tưởng.
Tiểu Trang chậm rãi thốt ra một cái tên: "Lưu Vĩ Dân. Ngươi cắn hắn đau bao nhiêu, cơ hội sống sót của ngươi lớn bấy nhiêu."
Tiểu Trang đi rồi, Lý Cương chán nản ngồi sụp xuống. Hắn không biết những người này có cách gì bảo vệ hắn, nhưng đây là cơ hội duy nhất của hắn. Lý Cương bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Tô Bình Nam đang ở trong phòng làm việc của mình, thong thả lật xem toàn bộ tài liệu về Lưu Vĩ Dân.
Hắn muốn tìm được sơ hở của Lưu Vĩ Dân trong kinh doanh từ những tài liệu này. Một khi mảnh đất năm nghìn vạn khởi công, đó chính là cơ hội cho hắn ra tay.
Trương Đồng tới, tâm tình tốt đẹp cả ngày nay của Tô Bình Nam lập tức đi tong. Hắn bỗng cảm thấy phòng làm việc của tên này vẫn cách mình gần quá.
Hắn nhìn người trẻ tuổi trông có vẻ hèn mọn đằng sau Trương Đồng, hình như hơi quen mắt.
Tô Bình Nam chưa kịp lên tiếng, Trương Đồng đã nói với người trẻ tuổi kia.
"Mặc dù đại ca của ta giết người không chớp mắt, nhưng lòng dạ bao dung. Chỉ muốn ngươi xin lỗi hắn, yên tâm đi, ngươi sẽ không sao đâu."
Biểu cảm bất động như núi trên gương mặt Tô Bình Nam lập tức rạn nứt. Hắn xoa huyệt thái dương giật liên hồi, ánh mắt nhìn Trương Đồng như nhìn một tên đần.
"Giết người không chớp mắt, đây là hình tượng của mình trong lòng hắn sao?"
Tô Bình Nam xua tay, ra hiệu cho người trẻ tuổi nhát gan kia đợi lát nữa hẵng nói.
Sau đó, hắn cầm điện thoại lên: "Đỗ Cửu, đến phòng làm việc của ta!"
Đỗ Cửu bước vào phòng làm việc, vừa liếc mắt đã thấy sắc mặt Tô Bình Nam tối sầm.
Trong Cẩm Tú, ngoài Tô Bình Nam ra, người Đỗ Cửu bội phục nhất là Trương Đồng. Bởi vì hắn chỉ thấy có duy nhất một mình Trương Đồng lần nào cũng có thể chọc giận Tô Bình Nam - một người không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Trương Đồng thấy Đỗ Cửu nở nụ cười dữ tợn, bấy giờ mới nhận ra mình sắp rơi vào cảnh ngộ gì, lập tức định tông cửa chuồn đi.
Tô Bình Nam lạnh lùng cất lời: "Nếu ngươi dám chạy, ta sẽ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng."
Lý Phúc có ấn tượng rất tốt với Trương Đồng. Hắn quanh quẩn dưới tòa nhà tập đoàn Cẩm Tú suốt ba tiếng, sau đó bị một thanh niên cười hì hì cản lại.
Đối phương cho hắn xem danh thiếp, là giám đốc phòng kinh doanh điện tử trực thuộc tập đoàn Cẩm Tú. Hắn như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức kể cho Trương Đồng. Trương Đồng liền dẫn hắn đi tìm người trẻ tuổi ngồi trong xe hôm ấy, thì ra là Tô Bình Nam nổi tiếng như cồn.