Cả ngày lẫn đêm, Khổ Khổ vẫn luôn ở trong văn phòng.
Nàng là một người làm việc chăm chỉ, xem bản thảo nào có thời gian về nhà chứ!
Hôm nay, đồng nghiệp đều khen nàng chăm chỉ, nói không hổ danh là người có thể đào được một tác giả báu vật như Doraemon.
Khổ Khổ cười mà không nói, chuyên tâm xem bản thảo.
Mặc dù trong lòng nàng hiểu rõ, lúc đầu có thể ký hợp đồng với Doraemon, là do gặp may. Doraemon vừa vặn gửi bản thảo cho nàng.
Nhưng chỉ cần nàng không nói, thì vận may cũng là một loại thực lực, không phải sao?
Hơn nữa, để có thể duy trì mối quan hệ cực kỳ tốt đẹp với Doraemon, nàng cũng đã phải bỏ ra rất nhiều nàngng sức, đem hết khả năng ăn nói khéo léo của mình ra dùng!
Dù sao thì hiện tại nàng vẫn là một biên tập viên dưới trướng Phong Thụ, sở hữu tác giả Doraemon, khiến cho các biên tập khác phải ghen tị không thôi.
Cố gắng xem bản thảo cả ngày lẫn đêm, bây giờ Khổ Khổ quyết định ngủ một giấc thật ngon, đương nhiên là phải về nhà rồi.
Nàng gửi cho tổng biên tập một tin nhắn, nói rằng tăng ca xem bản thảo quá mệt, bây giờ về nhà nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đi muộn.
Chú thích:
Là xem bản thảo mới của Doraemon Long tộc.
—— Đây chính là lý do khiến nàng có thể đi muộn!
Gửi xong tin nhắn, Khổ Khổ khóa cửa rồi ra khỏi nàngng ty, về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi về đến nhà nằm trên giường, vị biên tập này lại mất nửa ngày không ngủ được. Bây giờ trong đầu nàng toàn là hình ảnh của Thượng San Huệ Lí Y.
Qua những dòng chữ của Doraemon, nàng đã không tự chủ được mà tưởng tượng ra hình ảnh của Huệ Lí Y. Hình ảnh này kích thích não nàng, khiến cho đầu óc nàng dù có hỗn loạn, mệt mỏi đến mấy, thì nhất thời cũng không thể ngủ được.
Có lẽ là do thức đêm quá mệt rồi.
Khổ Khổ nghĩ thầm.
Trước đây nàng cũng từng thức đêm quá sức, cũng từng có triệu chứng này.
Vì vậy, nàng ép mình thả lỏng đầu óc, nhắm mắt lại. Cuối cùng cũng không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc mơ.
Chỉ là không ngờ, trong mơ của nàng cũng là hình ảnh của Thượng San Huệ Lí Y. Còn Nặc Nặc Trần Mặc Đồng… Đó là ai? Không quen!
Trong mơ, Thượng San Huệ Lý Y và Lộ Minh Phi sống hạnh phúc bên nhau, còn tổ chức một đám cưới hoành tráng.
Tại đám cưới, Sở Tử Hàng và Hạ Di làm phù dâu, Nặc Nặc ở một bên thất tình quỳ xuống.
orz… Biểu tượng cảm xúc này thật sinh động!
Trong mơ, Khổ Khổ là khách mời tại đám cưới còn cảm thán như vậy.
Ngủ một giấc đến sáng, Khổ Khổ thức dậy rửa mặt, tự nấu cho mình một gói mì ăn liền, rồi vội vàng đi tàu điện ngầm đến nàngng ty.
Ngồi trên tàu điện ngầm, nàng kiểm tra điện thoại, phát hiện tổng biên tập sáng sớm hôm nay đã trả lời tin nhắn, nội dung là:
“Không sao, vất vả rồi, nghỉ ngơi cho khỏe. Tỉnh rồi thì gửi bản thảo cho ta, ta sẽ tăng ca cùng ngưuoi.”
Khổ Khổ cười lạnh trong lòng. Mưu đồ này của hắn ta, tôi ngồi trên tàu điện ngầm cũng có thể nghe thấy, đúng là đồ khốn!
Nhưng sau khi đến công ty, nàng vẫn chủ động gửi bản thảo “Long tộc” phần ba cho tổng biên tập qua FB.
Tất nhiên, đây không phải là khuất phục trước uy quyền của tổng biên tập. Dù sao thì Khổ Khổ cũng sẽ không thừa nhận!
Đây chỉ là do ham muốn chia sẻ mãnh liệt của một người đọc mà thôi!
Khổ Khổ nghĩ thầm như vậy.
“Long tộc” phần 3 kế thừa được chất lượng của hai phần trước, là một tác phẩm thương mại xuất sắc. Gặp được tác phẩm như vậy, ai mà không muốn chia sẻ với người khác chứ?
Đúng vậy, chính là như vậy!
Khổ Khổ tự cho rằng mình đã phân tích nội tâm một cách sâu sắc và chính xác, sau đó khi nhận được một chữ "Tốt" mà tổng biên tập trả lời qua FB, nàng lập tức đáp lại:
Vất vả rồi sếp!