Đưa mắt nhìn Trương Tố Hinh ôm Phi Phi ra khỏi quán cơm, Lộ An Chi sững sờ một hồi lâu.
Ba năm sau khi trọng sinh, khi du lịch trở về, đột nhiên hắn có một đứa con.
Loại truyện này còn ảo hơn cả truyện huyền huyễn sau khi tái sinh nữa.
Nhưng bất kể xét theo thời gian hay ngoại hình, hay là nhìn tướng mạo, chuyện này đều thật sự không thể thật hơn.
Không nghĩ tới ba năm sau khi mình trở về cuộc sống, bỗng nhiên liền xảy ra chuyển ngoặt như vậy.
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng cảm giác vừa mới ôm cô bé trong lòng ấm áp như vậy. Không giống như giả dối một chút nào.
Hắn nên đối mặt với biến hóa mới này như thế nào đây?
“Thưa ngài, bây giờ chúng tôi có thể gọi món được chưa?”
Giọng nói của nhân viên phục vụ quán cơm cắt đứt suy nghĩ của Lộ An Chi.
Lộ An Chi phục hồi tinh thần lại, gọi một bát mì bình thường. Sau khi ăn qua loa, liền trở về khách sạn Cửu An.
Hắn rút laptop ra khỏi hành lý. Sổ tay rất nặng, làm cho người ta phiền lòng.
Nhưng không còn cách nào khác, kỹ thuật thế giới này phát triển còn chưa có kiểu gập mỏng nhẹ. Ba năm nay, Lộ An Chi chỉ có thể mang theo laptop siêu dày siêu nặng chạy khắp nơi, chờ đợi ngành máy tính hiện đại thăng cấp.
Nhưng điều này vẫn có thể chịu đựng được. điều khủng khiếp nhất là, phương pháp nhập ngữ pháp trên máy quá phức tạp, khiến Lộ An Chi khó chịu.
Thế giới này truyền thống ghép âm nhập pháp tương tự như kiếp trước trí năng ABC, mà sử dụng vẫn chưa mượt mà, làm hắn đánh máy chậm hơn khi trước.
Buộc không có sự lựa chọn nào khác, Lộ An Chi đã từng một lần muốn học Wubi, rồi lại phát hiện thế giới này ngay Wubi cũng không có.
Thế là anh không ngại phiền toái gửi email cho các công ty kỹ thuật Internet lớn đưa ra các kiến nghị về phương pháp ngữ âm thông minh, và tất cả chẳng đi đến đâu.
Hiện tại, đã đến lúc phải viết mã lại, phải chịu đựng sự tra tấn của phương thức nhập liệu.
Kết nối nguồn điện, bật máy tính, mở tài liệu.
Tên tài liệu là "Thủy triều mặt trăng đen". Tiến độ đã đến mức phải cắt tóc cho Uesugi Eri.
Tay Lộ An Chi đặt trên bàn phím, đột nhiên hắn bị phân tâm và cảm thấy gõ ngón tay rất khó khăn.
Rõ ràng chữ viết hiện rõ trong đầu hắn, giống như thế giới ký ức cũ về cái chết in sâu vào trong tâm trí hắn nhưng vì cái gì, hắn đều không thể gõ bàn phím?
Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh Phi Phi.
Con bé chỉ “A” một tiếng sau đó hắn tan chảy.
Lộ An Chi bất giác mở một tài liệu mới, ngón tay cuối cùng cũng đặt trên bàn phím.
Trong tài liệu có một dòng chữ mới: Hoàng tử bé.
Sau đó Lộ An Chi liền dừng lại, nở nụ cười. Cho Phi Phi xem “Hoàng tử bé ", không biết con bé có hiểu hay không?
Quên đi, dù sao truyện cũng không dài, viết ra trước rồi nói sau.
Sau đó lại viết mấy truyện cổ tích khác, “Ba chú heo con”, “Vịt con xấu xí”, “Mã Lương”,…
Nhưng những thứ này đều chỉ là những con chữ, có lẽ Phi Phi cũng không thấy hứng thú với thứ này? Dù sao con bé chỉ mới hai tuổi đầu.
Dù sao đi nữa, hắn viết chữ ra trước đã. Viết cho biên tập viên hiểu rõ một chút, nếu như có thể làm được thì sẽ mời một họa sĩ có tay nghề rồi phác thảo lại dưới dạng hình ảnh sau đó phát hành sách, rồi đưa cho Phi Phi xem.
“Hoàng tử bé” có mấy vạn chữ, dù chỉ là viết từ suy nghĩ trong đầu, Lộ An Chi cũng không thể viết xong hết trong một đêm.
Hắn rất muốn hoàn thành nó nhanh nhất!