Quân y nói Bạch Khanh Ngôn có thể sống sót đã là kì tích rồi, còn về phương diện con nối dõi hẳn là vô vọng. Thẩm Thanh Trúc tự trách không bảo vệ được tốt Bạch Khanh Ngôn, từ sau đó liền gia nhập doanh trại để tập luyện. Nàng được Thẩm phó tướng coi trọng, thu làm nghĩa nữ, nhưng sau khi học nghệ thành tài vẫn kiên quyết trở lại Bạch gia, một mực khăng khăng ở lại bảo vệ bên cạnh Bạch Khanh Ngôn.
“Vào đi!” Bạch Khanh Ngôn nói.
Xuân Đào tự mình vén rèm cho Thẩm Thanh Trúc: “Thẩm cô nương, mời.”
Thẩm Thanh Trúc mặc y phục gọn gàng đi theo Bạch Khanh Ngôn vào nhà, ôm quyền hành lễ: “Không biết tiểu thư có gì phân phó.”
Thấy Bạch Khanh Ngôn cởi áo choàng đưa cho Xuân Đào, buông lò sưởi tay xuống, ngồi xuống bàn án thư, mài mực chuẩn bị viết thư, Thẩm Thanh Trúc không dám đứng gần quá sợ nhiễm hàn khí cho Bạch Khanh Ngôn.
Bạch Khanh Ngôn viết rất nhanh, buông bút lông sói trong tay xuống rồi phân phó Xuân Đào: “Xuân Đào, ngươi ở bên ngoài canh giữ, đừng để cho người khác tới gần.”
“Dạ thưa tiểu thư.” Xuân Đào vén mành bước ra ngoài.
Bạch Khanh Ngôn gấp phong thư lại rồi đi tới trước mặt Thẩm Thanh Trúc: “Thanh Trúc, ngươi hãy dẫn theo vài người đáng tin cậy ngay lập tức đi tới Nam Cương, làm thế nào nhanh nhất có thể! Mang thư này giao cho người Bạch gia ta! Sự tình khẩn cấp ngoại trừ ngươi ra ta không tin được người khác!”
“Tuân lệnh, tiểu thư!” Thẩm Thanh Trúc không hỏi nhiều, tay nhận lấy tấm thư, vừa bước đi đã bị Bạch Khanh Ngôn ngăn lại.
“Tiểu thư còn có gì muốn phân phó?”
Tay Bạch Khanh Ngôn siết chặt, đôi mắt nàng đỏ bùng, tràn ngập hận thù: “Nếu…… Nếu tất cả người của Bạch gia đều không còn nữa, ngươi nhất định phải lấy được ghi chép tình hình chính sự và hành quân của sử quan ký lục đi theo quân đội và Bạch gia! Sau đó mang phong thư này đưa cho Thẩm tướng quân, nghĩa phụ của ngươi rồi tìm bằng được Lưu Hoán Chương - phó tướng của tổ phụ ta…. Giết ông ta.”
Thẩm Thanh Trúc đầy khiếp sợ mà nhìn Bạch Khanh Ngôn, tất cả người của Bạch gia đều không còn nữa là có ý gì?!
Khuôn mặt Bạch Khanh Ngôn xanh mét, Thẩm Thanh Trúc biết chuyện vô cùng quan trọngi, trịnh trọng gật đầu: “Thanh Trúc lĩnh mệnh!”
Thấy Thẩm Thanh Trúc mang theo khuôn mặt trắng bệch từ phòng bước ra, Xuân Đào vội đi vào nội các, giữa mày hiện lên vẻ lo lắng: “Đại tiểu thư……”
Bạch Khanh Ngôn đứng bên cạnh bếp than, rũ mắt nhìn xuống ngọn lửa bập bùng lúc sáng lúc tối, trong lòng vốn đang cuồn cuộn cảm xúc cũng dần bình phục.
Làm hết khả năng rồi…… Còn lại phó thác cho ông trời vậy!
“Xuân Đào, ta mệt rồi.” Bạch Khanh Ngôn hơi choáng váng đầu óc.
“Để nô tỳ hầu hạ đại tiểu thư nghỉ ngơi.”
Xuân Đào giúp Bạch Khanh Ngôn tháo trâm cài và trang sức trên đầu ra, thay một bộ y phục thoải mái nhẹ nhàng. Mới ngả lưng trên trường kỷ được mấy khắc nàng đã bị Tần ma ma bên người mẫu thân Đổng thị của mình đánh thức để uống một chén thuốc đắng.