Bạch Khanh Ngôn mím môi: “Tổ mẫu có tính toán gì sao?”
Tưởng ma ma đỏ mắt gật đầu.
Bạch Khanh Ngôn lúc này mới nhấc chân đi theo Tưởng ma ma đến Trường Thọ Viện của Trưởng công chúa, trên đường đi hỏi kỹ càng về tình huống ngày hôm qua của tổ mẫu.
“Đại tiểu thư, người yên tâm. Trưởng công chúa cuối cùng vẫn là đích nữ của hoàng thất, còn có thể chịu đựng được.” Tưởng ma ma cầm ô cho Bạch Khanh Ngôn, nhịn không được đỏ mắt: “Nhưng đại tiểu thư vẫn chỉ là một hài tử……”
Vừa nói chuyện, hai người cũng đã tới Trường Thọ Viện.
Nha hoàn vén mành cho Bạch Khanh Ngôn, thấy Bạch Khanh Ngôn đi vào, Tưởng ma ma lúc này mới đuổi tất cả nha hoàn ra ngoài, rồi thay Bạch Khanh Ngôn tháo áo choàng lông hồ ly xuống, nói:: “Lão nô sẽ canh giữ bên ngoài, đại tỷ nhi cùng Trưởng công chúa yên tâm trò chuyện.”
Cách rèm châu, Bạch Khanh Ngôn nhìn thấy tổ mẫu ngồi trên giường đất nhắm mắt khảy Phật châu, hốc mắt liền đỏ.
“Tổ mẫu……” Nàng nhẹ gọi một tiếng.
Trưởng công chúa mở mắt ra, thấy Bạch Khanh Ngôn đang đẩy rèm châu ra thì vươn tay: “A Khanh, mau tới!”
Bạch Khanh Ngôn theo tiếng gọi đi đến trước mặt Trưởng công chúa, bà ngập ngừng, hít sâu vài lần rồi mới hỏi: “Con nói cho tổ mẫu biết, ai đã cho con biết tin tức mà còn có thể nhanh hơn triều đình một bước.”
“Trước khi tổ phụ đi, con đã cho hai ám vệ mà lúc trước tổ phụ cho con đi theo bảo hộ người. Một người trong số họ đã liều một hơi thở cuối cùng để trở về nói cho con biết, nói là Bạch gia ta bị phó tướng Lưu Hoán Chương của tổ phụ liên thủ với người trong triều hãm hại! Tôn nữ không có chứng cứ nên không dám lộ ra, lặng lẽ an bài đem người hậu táng.”
Ngày hôm qua trước khi tới Trường Thọ Viện, Bạch Khanh Ngôn đã nghĩ tới những lời này, đúng là Trấn Quốc Công đã từng đã cho Bạch Khanh Ngôn hai ám vệ xuất sắc. Trước khi Trấn Quốc Công xuất chinh …… quả thực là Bạch Khanh Ngôn cũng cho hai ám vệ đi theo bảo hộ ông, chỉ là đời trước hai ám vệ đó…… Vì cứu Trấn Quốc Công mà bỏ mạng ở Nam Cương cùng với những nam nhân Bạch gia.
Trưởng công chúa nhịn không được bi thống, môi run rẩy kịch liệt, bà nhắm mắt, bàn tay dùng sức đập vào kháng: “Nam nhi Bạch gia ta có thể vì chết trận sa trường mà da ngựa bọc thây, nhưng tuyệt đối không thể chết vì bị gian thần, nịnh thần hãm hại!”
*炕:[kháng] là cách gọi một loại giường đất của người phương bắc Trung Quốc.
*马革裹尸:[da ngựa bọc thây] là cảnh chết chóc khốc liệt, hy sinh nơi chiến trường, không màng tới thân xác có thể bị ngựa quấn đi.
“Tổ mẫu, hiện giờ việc đã đến nước này, chúng ta cần phải sớm có chuẩn bị……” Bạch Khanh Ngôn nắm lấy tay Trưởng công chúa, hiển nhiên đã tự mình cân nhắc trước: “Nam nhi Bạch gia ta nếu thật sự đều bị hãm hại, sợ là có người muốn cướp đi binh lính trong tay Bạch gia!”
Trưởng công chúa siết chặt thành giường.