Chương 79: [Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Xảy ra chuyện (3)

Phiên bản dịch 4644 chữ

Lý Nguyên thở dài nói: “Thái huynh, ta cũng muốn, nhưng thân thể ta lại… Không được…”

“Thật đáng tiếc.”

Hai người hàn huyên qua lại thêm một lúc, Thái Trạch cảm thấy đói bụng, nên bên tìm cớ rời đi.

Sau khi y rời đi, Diêm nương tử mới từ sau màn đi ra, lo lắng nói: “Làm sao bây giờ?”

Lý Nguyên hồi tưởng lại cảm giác lạnh lẽo thâm trầm ngày đó, trầm giọng nói: “Ta ngược lại hi vọng Ôn Tiểu Kiều có thể lập được đại công… Để ta có thể quay lại chợ đen.”

Chớp mắt cái đã đến ngày thứ ba.

Lúc này thời tiết cũng dần ấm lên.

Ngày hôm đó, lúc trời chạng vạng tối, cửa nhà Lý Nguyên lại bị gõ vang.

Âm thanh gõ cửa rất nhanh, rất chói tai.

“Lý huynh đệ, Lý huynh đệ!” Giọng nói Thái Trạch từ bên ngoài truyền đến.

Lý Nguyên nghe vậy đứng lên đi mở cửa, vừa ra đã thấy vẻ mặt ngưng trọng của Thái Trạch.

Lý Nguyên nói: “Có chuyện gì vậy, Thái huynh?”

Thái Trạch chần chờ giây lát, trầm giọng nói: “Ôn Tiểu Kiều… Cũng mất tích…”

Ôn Tiểu Kiều… Mất tích…

Lý Nguyên nghe vậy, lập tức có cảm giác da đầu tê dại.

“Mất tích như thế nào?”

“Cả ngày đều canh gác vô cùng tốt, không hề xảy ra chuyện gì.

Nhưng ngày hôm qua, lúc nàng ta đi dạo trong chợ như thường lệ, đến lúc chạng vạng người lại đột nhiên không thấy tăm hơi.

Bọn tạp dịch tìm nàng ta khắp nơi, nhưng cũng không tìm thấy.”

Trên mặt Thái Trạch vẫn mang theo vẻ không dám tin.

Cho tới bây giờ, y hình như cũng đã nhìn ra được một số chỗ dị thường.

Lý Nguyên lại hỏi: “Lý gia đâu?”

Thái Trạch nói: “Lý gia không sao… Nhưng Lý gia cũng không phát hiện ra dị thường gì.”

Đệ tử Huyết Đao Môn mặc y phục nha dịch này đột nhiên nhìn Lý Nguyên đầy cổ quái, sau đó hạ giọng nói: “Có phải ngươi đã phát hiện chuyện gì hay không, cho nên mới sớm cáo bệnh ở nhà?”

Lý Nguyên cười khổ nói: “Làm sao có thể… Chuyện Lý gia còn không phát hiện được, ta làm sao có thể phát hiện?

Vết thương này của ta là thật, Thái huynh đi hỏi người của phường Tiểu Mặc, đi hỏi đại phu Hồi Xuân Đường, bọn họ đều biết.”

Thái Trạch trầm mặc, nói: “Vậy Lý huynh đệ cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào?”

Lý Nguyên suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Ngày hôm qua Thái huynh nói những đệ tử mất tích kia có thể là bị người lặng lẽ làm thịt, thế thì… Vậy thi thể của những đệ tử này thì sao? Thi thể sẽ ở đâu?”

Thái Trạch có chút sửng sốt, ngày hôm qua hắn nói “Bị người làm thịt” chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nhưng bây giờ nghe Lý Nguyên nhắc tới như vậy, phát hiện quả thật rất có khả năng.

Lúc trước, y sở dĩ không bao giờ suy nghĩ sẽ có chuyện như vậy, bởi vì thứ nhất hiện trường không có dấu vết đánh nhau.

Thứ hai, Huyết Đao Môn ở phường Ngân Khê chính là thổ hoàng đế, đã rất lâu không ai dám trêu chọc Huyết Đao Môn ở Ngân Khê.

Trong lòng Thái Trạch lúc này đầy rẫy nghi hoặc cùng lo lắng, đem trái táo trong giỏ đưa qua, vội vàng nói: “Lý huynh đệ dưỡng thương thật tốt, ta đi về trước.”

Lý Nguyên nhận lấy quả táo, hành lễ đưa tiễn nói: “Thái huynh, vào uống ngụm nước trước đi…”

“Lần sau nhé.”

“Vậy… Đi thong thả a…”

Hoàng hôn đỏ như máu, chiếu lên các con đường nhỏ chật chội bên ngoài khu lều, màu đỏ ấy đẹp đến ngây người.

Chờ Thái Trạch đi xa, Lý Nguyên mới đóng cửa lại.

Tay cầm quả táo của hắn hơi run rẩy.

Thái Trạch, không phải đến thăm mình đâu! Là có người đang để cho y tới thăm dò mình!

Nhưng chuyện Ôn Tiểu Kiều mất tích có lẽ là thật, Huyết Đao Môn mất tích một lần hai lần có lẽ vẫn được xử lý như mất tích bình thường, nhưng bây giờ Ôn Tiểu Kiều cũng mất tích, chuyện này nhất định phải tra rõ đến cùng.

Huyết Đao Môn sẽ không tha thứ cho một mối nguy hiểm lớn như vậy.

Hy vọng là… Hy vọng thật sự chỉ là giết người, chỉ là các bang phái trong giang hồ chém giết lẫn nhau…

Thay vì…

Lý Nguyên hơi nhắm mắt lại, bỗng một sơn cốc âm u lạnh lẽo, cùng với thi thể to lớn kia lại xuất hiện trong đầu hắn.

Đi kèm với đó là một nỗi sợ hãi mà ký ức của hắn không bao giờ quên được.

“Tướng công, chàng làm sao vậy?”

Một đôi bàn tay mềm mại từ phía sau vòng qua eo Lý Nguyên, giọng nói nhẹ nhàng thập phần ôn nhu của Diêm Ngọc vang lên bên tai hắn.

Lý Nguyên nhắm mắt, theo bản năng nắm lấy tay đối phương, cảm thấy tay nữ nhân nhà mình vô cùng ấm áp, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói một câu: “Ăn cơm, ăn xong chúng ta tiếp tục luyện đao.”

Nhớ lại khoảng thời gian trước khi xuyên qua, hắn đã từng dùng đao pháp giết heo rất nhiều năm.

Mấy ngày nay siêng năng luyện tập cũng có cảm giác mơ hồ nắm giữ được cách thức phát lực.

Nhất là cái cảm giác “đâm” kia, rất rõ ràng.

Cái gọi là kỹ năng, chính là phát huy ra năng lực tối đa của bản thân .

Khi hắn công kích từ xa sẽ có cung tiễn, còn khi thân cận dù sao cũng phải có, nếu không sẽ không an tâm được.

Bạn đang đọc [Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn của Đào Hoa Tô Nha

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    45

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!