Chương 81: [Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Hả? Tại sao lại là ra thương pháp? (2)

Phiên bản dịch 4747 chữ

Nam nhân được gọi là Hắc Diện trưởng lão gật đầu, nói: “Cứ tiếp tục điều tra.

Ba tên đệ tử kia nếu không phải mất tích, mà là bị giết, thì người này chắc chắn sẽ vứt xác xuống hồ.

Kiểm tra là biết ngay.”

Thái Trạch cung kính “Vâng” một tiếng, sau đó muốn lui ra.

Nhưng Hắc Diện trưởng lão lại nói: “Cái tên thiếu niên nhập phẩm kia còn đang dưỡng bệnh sao?”

“Đúng vậy.”

“Là một người thú vị, cũng là một người có phúc duyên.

Tìm cơ hội nói cho hắn biết, hắn vốn có thể trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn, chỉ là phó môn chủ của chúng ta không vừa mắt hắn.”

“Vâng.”

“Xuống đi.”

Ngày hôm sau.

Thợ lặn lại tiếp tục khám phá, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.

Ngày thứ ba.

Gió lớn, tạm dừng.

Ngày thứ tư.

Gió lớn, tạm dừng.

Ngày thứ năm.

Tiếp tục tìm kiếm, không có kết quả.

Ngày thứ sáu.

Tiếp tục tìm kiếm, không có kết quả.

Ngày thứ bảy.

Khi một thợ lặn nào đó tiếp tục nhảy xuống vùng nước mới và thực hiện các cuộc thám hiểm thông thường, đột nhiên cả người gã cứng đờ.

Trong vùng nước u ám cách ánh mặt trời rất xa, mơ hồ nhìn thấy mấy khuôn mặt màu xanh, đã sưng hết lên.

Những khuôn mặt kia, vặn vẹo, dữ tợn, lại lộ ra quỷ dị và sợ hãi.

Thợ lặn sau khi phát hiện ra, lập tức run rẩy, nổi từng đợt da gà, rồi nhanh chóng bơi lên.

Gã vội vàng giật sợi dây thừng, theo sợi dây mà bơi lên mặt nước, đợi đến khi lên thuyền, gã mới thở hổn hển nói: “Tìm thấy rồi…”

……

Nắng sớm, gió đã ấm dần.

Vương thẩm đang bận trước bận sau bên bếp, nấu nước nấu cơm. Trong chậu gỗ bên cạnh đặt quần áo bẩn của lão gia cùng phu nhân, lát nữa nàng còn phải đi ra suối giặt đồ, giặt xong lại giành ra chút thời gian giặt của mình và đứa nhỏ.

Bên ngoài khu lều, cành dương liễu khô đã nảy mầm, bọn nhỏ trong khu chạy giỡn với nhau, dây liễu bị gió kéo lên, đung đưa qua lại, rất có cảm giác tràn trề sức sống.

Bất giác, mùa đông giá rét đã dần biến mất, đầu xuân đã tới, khu lều ở Ngân Khê có thêm chút huyên náo, trong lòng người cũng có thêm chút vui mừng.

Nhưng mà, tâm tình Lý Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ.

Hôm nay là ngày nghỉ bệnh cuối cùng của hắn, ngày mai hắn phải quay lại chợ đen, nhưng tình hình chợ đen… Hắn lại không rõ ràng cho lắm.

Hắn muốn tiếp tục nghỉ ốm, không biết có được hay không.

Nhưng theo hắn thấytrung thị… Nhất định là không thể đi được.

Nhưng những nơi khác, hắn cũng không đi được.

Nơi thâm sơn rừng già là không thể đi, một khi ra khỏi thị trấn, chẳng khác nào đi tìm cái chết, vì vậy con đường duy nhất hắn có thể chọn chính là làm ổ ở phường Ngân Khê này.

Hắn muốn chờ tới khi mọi chuyện lắng xuống, chờ sự thật rõ ràng lại nói.

Đang mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng hét của Thái Trạch vang lên.

“Lý huynh đệ, Lý huynh đệ?”

Lý Nguyên nghe vậy vội vã ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Thái Trạch đã cười nói: “Vẫn là Lý huynh đệ nhắc nhở đúng, những người mất tích đều đã tìm được.

Thi thể của họ đều ở dưới đáy hồ, có vẻ như đó là một vụ giết người chứ không phải mất tích.

Chuyện này trong môn rất coi trọng, gần đây cũng sẽ sai người đi giải quyết, đem những kẻ ẩn nấp trong bóng tối kéo ra, đến lúc đó Lý huynh đệ không cần phải lo lắng.”

Lý Nguyên nghe được vụ án có tiến triển, đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tra ra sự thật, có được chút manh mối, vậy phía sau hẳn là sẽ có rất nhiều tin tức quan trọng sắp bị lộ.

Nhưng mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, mà bệnh của hắn rất nhanh thôi sẽ khỏi.

Nhất thời, hắn ôm ngực, phát ra tiếng ho khan, giống như ho đến hồn cũng không còn: “Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ…”

Thật lâu sau, mới thở hổn hển, tiếp tục nói: “Thái huynh, ta… Khụ khụ… Vết thương cũ là nội thương, e là sẽ lâu khỏi… Khụ khụ…”

Thái Trạch đột nhiên lại gần nói: “Trong môn có một vị thần y, nếu là đệ tử ngoại môn hoặc nội môn bị thương, chỉ cần gọi vị thần y này đến……

Lý huynh đệ một thân bản lĩnh, nếu không phải bị phó môn chủ chướng mắt, đệ đã sớm trở thành đệ tử ngoại môn.”

Vừa dứt lời, y than thở.

Trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.

Giống như đang bất bình vì Lý Nguyên.

“Ồ…” Lý Nguyên nghe đến đây đáp một tiếng.

Thái Trạch hình như đang chờ đợi điều gì đó, trừng mắt nhìn Lý Nguyên.

Lý Nguyên hỏi: “Phó môn chủ không thuận mắt ta? Khụ khụ khụ…”

“Đúng vậy, vốn dĩ Lý huynh sẽ trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng phó môn chủ lại… Ai, không nói được.”

Lý Nguyên ho khan vài tiếng, tỏ vẻ khen ngợi: “Phó môn chủ đúng thật là có mắt nhìn… nàyvới … cơ thể ta… khó… khó quá…”

Thái Trạch: ???

Lý Nguyên tiếp tục ho…

Thái Trạch: …

Trong lúc nhất thời, y lại không nói gì.

Lý Nguyên cũng không nói lời nào, hắn không thích hợp với phong cách nhiệt huyết, nếu không sẽ bị người khác đem đi làm bia đỡ đạn mất.

Hắn càng muốn đặt mình ở khu vực an toàn hơn, tận dụng mọi khả năng tìm kiếm công pháp, khiến năng lực bản thân tăng lên.

Bạn đang đọc [Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn của Đào Hoa Tô Nha

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    85

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!