“Vâng, sau khi Nguyên nhập phẩm, chênh lệch với bất nhập phẩm thật sự là rất lớn.”
“Ừm… Biến hóa của ngươi, đều là bắt nguồn từ máu này.
Mà trong giang hồ, tất cả mọi người đều gọi máu này là… Ảnh huyết.”
“Ảnh huyết? Đây là ý gì?”
“Ảnh huyết là tên gọi của dòng máu đặc biệt này.
Về phần tại sao lại lưu truyền như vậy, ta đoán là từ cường giả cao phẩm, hoặc là một ít đại tông môn thế lực truyền ra, ước định thành, cho đến sau này vẫn cứ gọi như vậy.”
“Đệ tử hiểu.”
“Bát phẩm, luyện da.
Theo bát phẩm công pháp, ảnh huyết tích tụ trong cơ thể ngươi sẽ trở nên gọn gàng ngăn nắp, tựa như bách xuyên chi chít như sao trên trời, cuối cùng phủ lên một tầng huyết sam bên ngoài cơ thể.
Từ đó về sau đao thương bất nhập, cho dù đứng ở đó và để phàm nhân chém giết cũng không cần lo ngại.
Trừ phi chính ngươi quá mệt mỏi, nếu không cho dù người khác có dùng đao đánh như thế nào cũng không thể phá vỡ phòng ngự của ngươi, cùng lắm là lưu lại một vết trắng nhàn nhạt trên da thịt ngươi .
Mà công kích của cửu phẩm tuy rằng sẽ mang đến chút phiền toái cho bát phẩm, nhưng bởi vì da này, cửu phẩm khó mà thực sự đả thương được bát phẩm, trừ phi liên tục công kích tại chỗ yếu nhất của ngươi thì mới thực sự tạo thành thương tổn.
Người bình thường không địch lại cửu phẩm, mà cửu phẩm khó địch lại bát phẩm.”
“Thất phẩm, luyện gân.
Cảnh giới này, ảnh huyết tích tụ đạt tới hạn mức cao nhất, trong cơ thể không thấy phàm huyết nữa, cho nên vừa đã sinh ra là biến chất.
Còn nhớ lúc cửu phẩm, là ảnh huyết nuôi dưỡng thân thể không?
Hiện tại, ảnh huyết đã đầy, chính là lúc thân thể thật sự thay đổi.
Sự thay đổi này là gân cốt.
Xương là nguồn gốc của máu.
Ảnh huyết dưỡng ra ảnh cốt.
Ảnh cốt trở lại để tạo ra ảnh huyết.
Từ đó về sau, tất cả máu sản sinh trong cơ thể ngươi đều là ảnh huyết, không còn quan hệ với máu bình thường nữa.
Ảnh huyết này thường trú trên người, cuồn cuộn không dứt.
Nếu nói cửu phẩm bát phẩm còn tồn tại khả năng bị tiêu hao tới chết thì thất phẩm sẽ không dễ dàng bị người khác tiêu hao nữa.”
Dứt lời, Lý gia trầm mặc, lại tiếp tục nói: “Lục phẩm, chính là nhập trung tam phẩm.
Cảnh giới thứ nhất của trung tam phẩm gọi là - cải mệnh.
Xương sinh ảnh huyết, liên tục không ngừng.
Nhưng cấp độ sinh mệnh của ngươi vẫn dừng lại ở giai đoạn phàm nhân.
Lúc này, những gì ngươi cần không phải công pháp, mà là… Sinh mệnh đồ lục.
Nghe đồn trong sinh mệnh đồ lục ghi lại phi phàm, một khi lĩnh ngộ đột phá thì sẽ hoàn toàn thoát thai hoán cốt, bước vào tầng thứ sinh mệnh hoàn toàn mới, trở thành “nhân loại” cao cấp hơn, thọ nguyên cũng sẽ bởi vậy mà gia tăng rất nhiều.
Một khi đã trở thành “nhân loại” cao cấp hơn, nữ nhân bình thường sẽ không thể sinh con cho họ. Ngược lại như vậy, nam nhân bình thường cũng không thể làm cho nữ nhân trên lục phẩm mang thai…
Bất quá, bình thường người đã ở trình độ này rồi , thì ham muốn sinh sản sẽ trở nên rất thấp, bọn họ có lẽ sẽ tận tình dục niệm, cũng sẽ không muốn sinh hạ một gánh nặng.
Cho nên, nếu muốn lưu lại đời sau thì tốt nhất là trước khi nhập lục phẩm.”
…
Một ngày nhanh chóng trôi qua, trời chạng vạng, Lý gia đã vội vàng đuổi Lý Nguyên trở về.
Lý gia nhất định biết điều gì đó, Lý Nguyên nghĩ như thế.
Nhưng hắn sẽ không hỏi.
Thuyền dài di chuyển giữa hồ, lưu lại quỹ tích ánh đỏ.
Lý Nguyên đột nhiên nhớ tới lúc ban đầu khi mình mới đến, Lý gia từng nói qua “Hư danh Tiểu Lý gia này ngươi xứng đáng, nhưng có thể duy trì được hay không, phải xem chính ngươi.”
“Thì ra là ý này.” Lý Nguyên lúc này đã hiểu được.
Lý gia là muốn xem hắn có chết hay không.
Nếu như chết, vậy nghĩa là không có phúc khí của người, mà danh xưng Tiểu Lý cũng xem như tan thành mây khói.
Cũng may là hắn xin nghỉ ốm…
…
Về đến nhà không bao lâu, đã thấy Thái Trạch xách một vò rượu tới bái phỏng, rượu này còn tốt hơn so với rượu hắn đưa lần trước.
“Lý huynh a, không nghĩ tới Lý gia cư nhiên thu huynh làm đệ tử, sau này nói không chừng ta còn phải dựa vào huynh…”
Hắn đã thay đổi danh hiệu.
Từ “Lý huynh đệ” trở thành “Lý huynh”.
Tự xưng cũng từ “vi huynh” biến thành “ta”.
Lý Nguyên cười nói: “Thái huynh nói gì vậy?
Ta có thể vào Huyết Đao Môn, chẳng lẽ không phải bởi vì Thái huynh hỗ trợ sao?
Lý Nguyên ta vô luận lúc nào, đối với Thái huynh đều là lòng mang cảm kích.”
Thái Trạch thấy thần sắc hắn thành khẩn, trong lòng cũng sinh ra vài phần cảm động, cảm thấy Lý Nguyên cũng rất biết điều…
Y cũng không hỏi Lý Nguyên bị thương, mà chỉ cười nói: “Hôm nay Thái mỗ làm chủ, đi Thiên Hương lâu uống hai bình đi?”
Lý Nguyên cười khổ nói: “Trong nhà còn có thê tử.”
Thái Trạch hơi sửng sốt: “Người tập võ, cần gì thê tử?”
Lời nói của y, vô cùng chuẩn xác, khiến Lý Nguyên nhất thời không biết đáp làm sao…
Thái Trạch lại nói: “Lý huynh a, huynh có thể còn không biết.
Người tu luyện, cần phải tâm không ngại, cưới vợ chính là buộc cho mình một sợi dây thừng.
Chỉ có những người hết hi vọng đột phá , mới có thể cưới vợ, an nhàn sống quãng đời còn lại…
Ta nói chứ, thê tử nhà đệ kia có xứng với đệ không?”
Sắc mặt Lý Nguyên bởi vì câu nói của đối phương mà ngay lập tức trầm xuống, nói: “Vợ chồng ta ân ái, huynh đừng xen vào.”
Lúc này Thái Trạch cảm thấy mình quá lời đành cáo tội, sau đó hai người lại hàn huyên một lát rồi rời đi.