Chương 90: [Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Dấu hiệu nguy hiểm

Phiên bản dịch 4837 chữ

Lý Nguyên và Diêm Ngọc đi trên đường, so với phường Tiểu Mặc, chợ đêm Ngân Khê tốt hơn không biết bao nhiêu.

Đèn lồng đỏ rực được nối thành chuỗi, chiếu sáng người đi bộ qua lại trên đường phố.

Đám đông khác nhau, không ngừng ra vào giữa các cửa hàng.

Mà người bán hàng rong đẩy xe, người gánh hàng đều ra sức thét to.

Lý Nguyên nhìn thấy một tiệm vải, trên tiệm này viết “Cẩm Tú”, khách nhân lui tới tấp nập, thoạt nhìn rất đắt hàng.

Lý Nguyên nhìn vào vải vóc trong tiệm, cảm thấy không tồi cho nên nói: “Diêm tỷ, mua một thớ tơ lụa làm quần áo cho tỷ, trời sắp ấm rồi.”

“Đừng!”

“Thôi nào……”

“Ôi, đừng…… nhiều người……”

Diêm nương tử nhẹ nhàng kêu to, nhưng vẫn bị kéo vào trong tiệm vải.

Tiểu nhị của tiệm vải nhìn lướt qua hai người, một người mặc áo vải thường phục, một người mặc áo thôn cô, y liền giả vờ không nhìn thấy hai người, mà là đi đón một người mặc cẩm y khác.

Diêm nương tử vừa vào tiệm lập tức cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, nam nữ đi khắp nơi đều giống như những công tử tiểu thư cao không thể với tới trước kia, mặc dù cô đứng ở chỗ này, nhưng lại không hợp với những người này, giống như là hai thế giới.

Trong đôi mắt đẹp của cô hiện lên chút căng thẳng và bối rối, trong lòng thầm muốn trốn, vì vậy nhăn nhó nhẹ giọng nói: “Tướng công, chúng ta trở về thôi.”

Lý Nguyên liếc nhìn tiểu nhị kia, y coi hắn như không tồn tại.

Lý Nguyên thật sự không biết nói gì……

Đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm truyền đến.

“Đây không phải là Lý huynh sao?”

Lý Nguyên theo tiếng nhìn lại, trong đám người đi ra một thanh niên thân hình thon gầy, áo gấm buộc tóc.

Người thanh niên mỉm cười và đang bước ra khỏi đám đông để đến bên hắn.

Lý Nguyên phân biệt, nhận ra người này chính là sư huynh ngày đó đưa cho hắn đồng phục Huyết Đao Môn và bội đao — Vu Mậu, hắn lập tức ôm quyền cười nói: “Vu sư huynh, thật trùng hợp!”

Vu Mậu đến gần, thân thiết vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Sư huynh nào? Sau này e là ta phải gọi ngươi là sư huynh mới đúng.”

Lý Nguyên sửng sốt: “Vì sao?”

Vu Mậu nói: “Đệ tử thân truyền của Lý gia, có thể trực tiếp thăng nội môn. Ta là ngoại môn, ngươi là nội môn, ngươi chính là sư huynh.”

Lý Nguyên gật đầu và lẩm bẩm “Thì ra là vậy”.

Hắn còn chưa nói gì, Vu Mậu quét mắt bốn phía, y nhìn thấy bộ dáng bị cô lập của Lý Nguyên và nữ nhân bên cạnh hắn, lập tức hiểu được, vì thế hừ lạnh một tiếng nói: “Tiệm vải Cẩm Tú các ngươi là càng mở càng lớn! Lý sư huynh của ta ở đây, các ngươi lại không ai tới hỏi?”

Vu Mậu là khách quen ở đây, y quát một tiếng như vậy, tiểu nhị kia lập tức luống cuống, bà chủ đang giới thiệu “kiểu mới” năm nay cho khách cũng lập tức nhìn qua, sau đó lại vội vàng chạy tới. Sau khi biết thân phận Lý Nguyên và chuyện vừa xảy ra, bà chủ ra sức nhận lỗi, lại gọi tiểu nhị tới mắng xối xả một trận, sau đó tự mình dẫn hai người chọn tơ lụa.

Nàng chọn cho Diêm nương tử một thớ gấm vóc hoa đào màu vàng nhạt, chọn cho Lý Nguyên một tấm tơ lụa màu đen, còn kêu thợ may đo kích thước hai người, nói chắc chắn sẽ may hai bộ xiêm y đẹp mắt, nhưng tiền thế nào cũng không chịu nhận.

Lý Nguyên chú ý đến giá cả của những người xung quanh, lúc gần đi để lại bảy lượng bạc ở quầy, đợi đến khi bà chủ “Tiệm vải Cẩm Tú” này phát hiện, thì hắn đã đi xa.

Vu Mậu đi theo sau.

Diêm nương tử đi bên trái kéo cánh tay nam nhân nhà mình, Vu Mậu thì ở bên phải tán gẫu lung tung với hắn, một lát sau mới cười ha hả cáo từ.

Đợi đến khi bốn phía yên tĩnh, Diêm nương tử mới hơi ngưỡng mộ nhìn hắn nói: “Tướng công, chàng ở Huyết Đao Môn, địa vị rất cao nha, cả đám đều nịnh bợ chàng.”

Lý Nguyên lắc đầu và không nói gì.

Diêm nương tử khoác cánh tay của hắn, đi trên đường tịnh thổ trong loạn thế, nhẹ giọng nỉ non nói: “Cảm giác hơi giống như là đang nằm mơ đây.”

……

Ngày hôm sau, Lý Nguyên vẫn lên đảo như thường lệ.

Trên đảo hơi ồn ào, đám tạp dịch chạy khắp nơi, mà xa xa đang có một chiếc thuyền lớn bốn răng phá sóng mà đến, dừng lại ở khu vực bến tàu, nam tử huyền y viền trắng đứng đầu thuyền chắp tay ưỡn ngực, cơ bắp cường tráng, rất có khí phách.

Phía sau nam tử kia là một ít đệ tử huyền y viền đỏ của Huyết Đao Môn, chỉ nhìn trang phục và vị trí đứng là có thể biết nam tử này hiển nhiên là một vị đại nhân vật trong Huyết Đao Môn.

Lý Nguyên kéo một người giúp việc đang chạy và hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Tạp dịch vốn định tránh đi, nhưng khi thấy là Lý Nguyên thì lập tức cung kính hành lễ nói: “Lý đại nhân, ba đại nhân Huyết Đao Môn lên đảo tối hôm qua đều đã mất tích! Mọi người đang tìm kiếm họ ở chợ đen.

Vì lúc này, Hắc Diện trưởng lão trong môn cũng đích thân tới.”

“Hắc Diện trưởng lão……” Đồng tử của Lý Nguyên co lại, theo bản năng hỏi: “Trong số những người mất tích có Thái Trạch không?”

Tạp dịch liên tục gật đầu nói: “Có, có Thái đại nhân… ngài ấy cũng mất tích. Lý đại nhân, nếu như không có chuyện gì khác, ta đi làm việc trước.”

“Ừm……”

Bạn đang đọc [Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn của Đào Hoa Tô Nha

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    82

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!