"Ngươi còn chỗ nào khó chịu không?" Trần Phỉ nhìn Trì Đức Phong hỏi.
"Ngoại trừ cảm giác thể lực kém hơn một chút, những thứ khác kỳ thật đều tốt, thậm chí tinh thần so với trước kia tốt hơn, duy nhất, có đôi khi sẽ muốn đi Túy Hồng Lâu." Trì Đức Phong suy nghĩ một chút nói.
Trần Phỉ nhíu mày, chỉ nghe triệu chứng, hình như không có vấn đề gì, chỉ là biểu hiện dục vọng quá độ. Nhưng trạng thái thân thể của Trì Đức Phong lúc này, một cái dục vọng quá độ là không cách nào hoàn toàn giải thích.
"Ngươi đi Túy Hồng Lâu, đều tìm cùng một người?" Trần Phỉ hỏi.
"Ừm!" Trì Đức Phong gật đầu, nghĩ đến thân hình xinh đẹp kia, Trì Đức Phong nhếch miệng nở nụ cười.
"Ngươi nói xem, có một khả năng, ngươi bị coi là lô đỉnh hay không?"
Trần Phỉ suy nghĩ một chút, tựa hồ đã từng thấy ghi chép như vậy ở đâu, nhưng nhất thời lại không nhớ ra. Nhưng biểu hiện của Trì Đức Phong lúc này rất giống với biểu hiện này.
Chẳng qua bị làm lô đỉnh mà nói, hiệu quả sẽ càng thêm khoa trương, khả năng một hai lần, người cũng đã phế đi. Trì Đức Phong bây giờ có thể chạy có thể nhảy, còn có thể tiếp tục suy nghĩ chuyện nửa người dưới, cảm giác lại không quá giống.
"Lô đỉnh?"
Trì Đức Phong hơi biến sắc, nói: "Túy Hồng Lâu mở cửa buôn bán, sao dám làm ra chuyện như vậy."
"Ngươi lại không có lập tức chết ở bên trong, thì có cái gì không dám."
Trần Phỉ thấp giọng nói: "Bây giờ ngươi cứ đi quậy như vậy, chắc cũng không có kết quả gì. Người khác nhiều nhất cho rằng ngươi không được tốt lắm."
Sắc mặt Trì Đức Phong có hơi biến thành màu đen, nam nhân sao có thể nói mình không được, nếu lấy lý do này đi quậy, phỏng chừng thật sự sẽ bị người ta giễu cợt, hơn nữa còn không có kết quả khác.
"Nếu quả thật là Túy Hồng Lâu, phỏng chừng cũng là cảm thấy ngươi không nơi nương tựa, mới đối với ngươi như vậy."
Trì Đức Phong tiền không ít, loại Túy Hồng Lâu này mở cửa buôn bán, gặp phải dê béo có thể giết, tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình. Vả lại với triệu chứng của Trì Đức Phong rất khó nói chính là Túy Hồng Lâu bên kia gây ra.
"Vậy sau này ta không đi nữa." Trì Đức Phong ngược lại không có ý định đi quậy, không có nhiều ý nghĩa, cũng quậy không lại.
Có thể ở trong Tiên Vân thành, mở một cửa hàng như vậy, bối cảnh Túy Hồng Lâu khẳng định cũng lớn kinh người. Trì Đức Phong chỉ có tu vi Đoán Cốt Cảnh, hộ vệ trong Túy Hồng Lâu, rất nhiều người tu vi đều cao hơn Trì Đức Phong.
Thực đi cãi nhau ầm ĩ, hoặc là bị ném ra ngoài, hoặc là bị âm thầm bắt lại.
Bất kể như thế nào, Trì Đức Phong đi Túy Hồng Lâu như vậy, đều không đạt được kết quả tốt gì.
"Ngươi cũng đã vài ngày không đi, nhưng khí sắc càng ngày càng kém, chỉ sợ không phải đơn giản không đi là có thể giải quyết."
Trần Phỉ nhìn Trì Đức Phong đã hoàn toàn lộ ra vành mắt thâm quầng, suy nghĩ một chút, nói: "Đi tìm Quách sư huynh, hỏi hắn có biện pháp gì không."
Trong Nguyên Thần kiếm phái, Trần Phỉ cũng chỉ có thể tìm Quách Lâm Sơn. Về phần Phong Hưu Phổ, chuyện của Trần Phỉ còn dễ nói, còn chuyện của Trì Đức Phong, dù sao cũng cách một tầng.
Hai người đi tới trước phòng Quách Lâm Sơn, Quách Lâm Sơn thấy hai người đến, có chút ngoài ý muốn.
Đối với Trì Đức Phong, Quách Lâm Sơn vẫn rất quen thuộc, dù sao mấy ngày hôm trước còn cùng nhau ở Tiên Vân thành.
"Có chuyện gì vậy?" Trong phòng, Quách Lâm Sơn rót cho hai người một chén trà.
"Hắn có thể bị coi là lô đỉnh." Trần Phỉ chỉ vào Trì Đức Phong, đơn giản nói một chút tình huống.
Trì Đức Phong có chút xấu hổ nở nụ cười, loại chuyện này, nói thì dễ mà nghe thì khó, đặc biệt là bị người trong Túy Hồng Lâu làm lô đỉnh, ít nhiều có chút khó chịu.
Nghe Trần Phỉ kể xong, Quách Lâm Sơn nhướng mày, dùng kình lực dò xét thân thể Trì Đức Phong một chút, quả thật phát hiện dấu hiệu suy kiệt sinh cơ.
Nếu như dựa theo xu thế như vậy, không tiến hành ngăn cản, có thể qua mấy tháng nữa, Trì Đức Phong sẽ già đi không còn hình dáng.
"Có biện pháp trị không?" Nhìn thấy vẻ mặt Quách Lâm Sơn, Trì Đức Phong có chút khẩn trương hỏi.
Sống ở một nơi phồn hoa như Tiên Vân Thành, hiện giờ giúp Trần Phỉ làm việc, tiền cũng không lo tiêu. Dưới tình huống không theo đuổi tu vi võ đạo, Trì Đức Phong có thể nói, sống là tương đối dễ chịu.
Lúc này nếu nói cho hắn biết, loại ngày lành này về sau không còn nữa, Trì Đức Phong thật tâm luyến tiếc.
"Có chút khó, nếu cứng rắn giải, tu vi của ngươi phỏng chừng sẽ trực tiếp rơi xuống Luyện Nhục Cảnh."
Quách Lâm Sơn suy nghĩ một chút, tuy rằng Quách Lâm Sơn không giỏi y thuật, nhưng tình huống Trì Đức Phong này cũng không phải bệnh, mà là bị người hạ bí thuật.
Không theo sáo lộ cưỡng ép giải trừ, Trì Đức Phong chết thì không chết được, nhưng tổn thất sẽ có chút thảm trọng.
Sắc mặt Trì Đức Phong hơi đổi, đối với võ đạo tu vi không có mong đợi, nhưng cũng không muốn tu vi rơi xuống một cảnh. Điều này đại biểu cho tinh khí thần đều sẽ bị tổn thương, hơn nữa năm đó vì tu luyện tới Đoán Cốt Cảnh, không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ.
"Muốn đi Túy Hồng Lâu tìm người không?" Trần Phỉ hỏi.
"Phải, tốt nhất là tìm người kia, thương lượng một chút, để cho nàng ấy giúp giải quyết, như vậy sẽ không có vấn đề gì." Quách Lâm Sơn gật đầu nói.
Trần Phỉ quay đầu nhìn Trì Đức Phong, Trì Đức Phong cũng liếc mắt nhìn Trần Phỉ.
"Nàng ấy tên là Bạch Hưng Huệ."
Trì Đức Phong không khỏi thở dài một hơi, tốt xấu gì cũng là tình duyên, không nghĩ tới náo loạn đến trình độ này.
"Đi, ta cùng các ngươi đi một chuyến, hy vọng tốn chút tiền giải quyết xong chuyện này."
Quách Lâm Sơn cười nói, hắn ít nhiều là võ giả Luyện Tạng Cảnh, vả lại còn là đệ tử nội môn của Nguyên Thần kiếm phái, thân phận ít nhiều có chút phân lượng, hy vọng có thể tạo ra một ít hiệu quả.
"Đa tạ sư huynh!" Trần Phỉ chắp tay nói.
"Làm phiền Quách huynh đệ rồi." Trì Đức Phong muốn khom người hành lễ, được Quách Lâm Sơn đỡ lấy.
"Sự tình còn chưa xong đâu, hơn nữa giữa chúng ta, không cần như thế." Quách Lâm Sơn khoát tay áo, cười nói.
Ba người Trần Phỉ cũng không trì hoãn, lập tức khởi hành đi Tiên Vân thành.
"Đúng rồi tiểu sư đệ, đệ tu luyện Thông Nguyên Công tầng thứ ba viên mãn chưa?" Trên đường đi, Quách Lâm Sơn đột nhiên nhớ tới hỏi.
"Ừm, tối hôm qua đã tu luyện viên mãn, thức tỉnh đặc tính cự lực." Trần Phỉ gật đầu nói.
Quách Lâm Sơn gật đầu, trong mắt có chút hâm mộ, loại ngộ tính này, đổi lại ai biết, đều phải hâm mộ. Mấu chốt là Trần Phỉ còn phi thường chăm chỉ, Quách Lâm Sơn gần đây chính là bị Trần Phỉ kích thích, tu luyện đặc biệt ra sức.
"Đặc tính cự lực, đệ tốt nhất mỗi ngày đều kích phát một lần. Càng sử dụng, thời gian duy trì đặc tính cự lực càng kéo dài." Quách Lâm Sơn nói ra kinh nghiệm tâm đắc của mình.
"Tất cả đặc tính đều là như thế sao?" Trần Phỉ nghĩ tới trạng thái đặc thù của Tĩnh Tâm Quyết.
"Không kém lắm, sử dụng nhiều, có thể khiến cho thân thể nhớ kỹ trạng thái này Nghe nói trong môn có người có thể luôn luôn duy trì trạng thái cự lực thiết cốt mà không suy giảm." Quách Lâm Sơn gật đầu nói.
Chân mày Trần Phỉ khẽ nhíu lại, vậy mà còn có thể như vậy.
Trần Phỉ nghĩ đến cảm giác ngày hôm qua khi kích phát cự lực, cùng với đặc tính của Tĩnh Tâm Quyết, tựa hồ khi sử dụng, cả hai đều có một điểm chung.
Chẳng qua loại này cần yên tĩnh nghiên cứu, hoặc là sau đó trực tiếp đi hỏi Phong Hưu Phổ, Phong Hưu Phổ hẳn là biết một ít, dù sao năm đó chính là cường giả Luyện Khiếu Cảnh.
Ba người toàn lực chạy đi, rất nhanh, ba người đã đi tới dưới Túy Hồng Lâu.
So với buổi tối đèn đuốc huy hoàng, ngựa xe như nước, ban ngày Túy Hồng Lâu tương đối vắng vẻ một chút, thậm chí rất nhiều khách hàng phỏng chừng còn chưa tỉnh lại, còn đang trong ôn nhu hương.
Ban ngày Túy Hồng Lâu cũng mở cửa bình thường, so với buổi tối giao chén cạn chén, ca múa mừng cảnh thái bình, ban ngày phần nhiều là uống trà nghe nhạc.
"Chúng ta muốn tìm một vị cô nương."
Ngồi xuống, dâng trà, Quách Lâm Sơn quay đầu nhìn về phía thị nữ. Loại chuyện này chính là đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp tìm chính chủ.
"Không biết khách quan muốn tìm ai?"
"Bạch Hưng Huệ, nàng ấy có ở đây không?" Trì Đức Phong cầm năm lượng bạc ra, đẩy tới trước mặt thị nữ.
"Có, tiểu nhân đi gọi Bạch tỷ tới cho khách quan." Thị nữ không dấu vết cất kỹ ngân lượng, hơi cúi người, xoay người rời đi.
Chỉ trong chốc lát, thị nữ mang theo một nữ tử đi tới.
Người đẹp hết thời, phong vận vẫn còn, mặc dù tuổi thoạt nhìn không nhỏ, nhưng vô luận dáng người hay là khuôn mặt, vẫn là cao cấp nhất.
Trần Phỉ nhìn thoáng qua Trì Đức Phong, ánh mắt này, cũng được.
"Thì ra là gia đến, thiếp nhớ người lâu lắm rồi."
Bạch Hưng Huệ nhìn thấy Trì Đức Phong, ánh mắt không khỏi sáng ngời, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trì Đức Phong, rúc vào trong ngực Trì Đức Phong, cầm lấy một quả nho trên bàn, lột vỏ xong, bỏ vào trong miệng Trì Đức Phong.
Trì Đức Phong tự nhiên há miệng, chờ nuốt nho xuống, mới phản ứng được hôm nay là tới làm cái gì, sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống.
"Nho không ngọt sao, thiếp đi rót chút trà ngọt cho đại gia."
Bạch Hưng Huệ nhìn thấy vẻ mặt Trì Đức Phong, không khỏi mỉm cười, đổ một ly nước trà vào miệng, tiếp theo cũng không tị hiềm, muốn hôn vào miệng Trì Đức Phong.
Trần Phỉ ở bên cạnh nhìn sững sờ, khá lắm, đừng nói là Trì Đức Phong, đổi một nam nhân khác đến, chỉ sợ cũng không ngăn cản được hấp dẫn bực này.
Mấu chốt là động tác tư thái của Bạch Hưng Huệ, ngôn ngữ biểu tình, đều quá tự nhiên, quá thân mật. Giống như trong thế giới của Bạch Hưng Huệ, chỉ có một mình Trì Đức Phong.
Cái này, ai chịu nổi!
"Ta có chuyện muốn hỏi nàng!"
Trì Đức Phong nuốt nước miếng, tránh đầu Bạch Hưng Huệ, vẻ mặt ngưng trọng nói.
"Ừm......"
Bạch Hưng Huệ không thuận theo vặn vẹo thân thể, phảng phất như không có xương cốt, xinh đẹp muôn vàn, làm cho người ta nhịn không được muốn ôm vào trong lòng, hảo hảo thương tiếc.
Đôi mắt Bạch Hưng Huệ ẩn ý đưa tình nhìn Trì Đức Phong, muốn Trì Đức Phong uống ngụm trà ngọt này, trong ánh mắt thậm chí mang theo một tia khát cầu.
"Ta bàn chuyện chính sự với nàng!"
Giống như có một cỗ dục vọng xông thẳng vào đầu, Trì Đức Phong nhắm mắt lại, lại mở ra, đè cỗ dục vọng này xuống.
Trì Đức Phong không phải sắc quỷ đói khát, chớ nói chi là hôm nay còn biết thân thể mình khác thường, bộ dáng Bạch Hưng Huệ tuy làm cho người ta thèm nhỏ dãi, nhưng Trì Đức Phong vẫn dựa vào nghị lực chống đỡ.
Hơn nữa vừa rồi cái loại này thình lình xuất hiện dục vọng, tuyệt đối không bình thường.
"Ồ? Vậy không biết gia muốn tìm thiếp, nói chuyện gì đây?"
Thấy thái độ kiên quyết của Trì Đức Phong, Bạch Hưng Huệ nuốt nước trà trong miệng xuống, nhưng dường như uống quá vội, có một tia nước trà theo miệng chảy ra một chút, thoạt nhìn thèm nhỏ dãi.
"Ta có phải bị nàng xem là lô đỉnh hay không!" Trì Đức Phong nhìn Bạch Hưng Huệ, trực tiếp hỏi.
"Gia, lời này một chút cũng không buồn cười."
Bạch Hưng Huệ nũng nịu che miệng mình nở nụ cười, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Trì Đức Phong, nói: "Thiếp chính là một nữ tử bình thường, nào có khả năng xem đại gia như lô đỉnh?"