CHƯƠNG 66: KHÔNG DÁM GIẾT NGƯƠI
Huyết khí toàn thân hắn cuồn cuộn sôi trào, cháy hừng hực như một lò lửa, huyết khí cường đại khiến Thạch Nhân Kiệt phải kinh hãi không thôi.
- Ma Ngưu Toái Sơn!Đánh lấy đánh để, bỗng nhiên Cổ Trần hét lớn, huyết khí toàn thân thiêu đốt, hắn vung lên một quyền đánh tới, áp lực cường đại quét qua, phát ra âm thanh ù ù.
Trong thoáng chốc, dường như Thạch Nhân Kiệt nhìn thấy Cổ Trần hóa thành một con Man Hoang Ma Ngưu toàn thân đỏ máu vọt thẳng về phía mình.
- Sâu kiến, muốn chết!Thạch Nhân Kiệt giận dữ, vung nắm đấm lên nhào tới, thi triển Bách Chiến Sát Quyền, cuốn lên vô số đá vụn bốn phía, hóa thành một dòng lũ lớn cuốn tới.
Một người như Ma Ngưu được khí huyết bao bọc toàn thân, một người như dòng nước lũ bằng đá cuồng bạo, trong nháy mắt, hai cổ lực lượng kinh khủng này va chạm vào nhau.
Ầm ầm ào!.
Lực lượng cuồng bạo bạo phát, dòng nước lũ đá vụn hóa thành bột mịn, mặt đất ầm vang sụp đổ một mảng lớn, khí lãng cường đại bao phủ chung quanh, những tảng đá to lớn bay thẳng lên trời, đại thụ bị nhổ tận gốc.
- Bò! Ò! m thanh vang lên, giống như tiếng Ma Ngưu cuồng nộ, bóng dáng Ma Ngưu kia vậy mà lại xé toạc dòng nước lũ, đâm thẳng vào thân thể Thạch Nhân Kiệt.
Thạch Nhân Kiệt thổ huyết văng thẳng ra ngoài mấy chục thước, cả người nện xuống đất, Thạch Giáp trên thân rách nát không chịu nổi, thân thể nham thạch nứt tung tóe, máu me văng ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
- Khụ khụ, sâu kiến, sao, sao ngươi có thể cường đại như vậy?Trên mặt đất, Thạch Nhân Kiệt giãy dụa đứng lên, không ngừng ho ra máu, khắp khuôn mặt đều là không tin cùng thật không thể tin, hắn hoàn toàn không cách nào tin nổi, một sâu kiến ti tiện sao lại có thể cường đại như vậy?Không chỉ thua về lực lượng, ngay cả thân thể Thạch Linh vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của hắn cũng không bì nổi thân thể máu thịt của đối phương.
- Mở miệng ngậm miệng toàn là sâu kiến, ngươi cảm thấy mình rất cao quý sao?Trong bụi mù, Cổ Trần đi tới từng bước một, mặt không biểu tình, ánh mắt dữ tợn, đằng đằng sát khí đi về phía Thạch Nhân Kiệt.
Cái đám dị tộc này tên nào cũng vậy, mở miệng ngậm miệng đều là sâu kiến, sâu kiến, chẳng lẽ chúng thật sự thấy Nhân tộc dễ ăn hiếp lắm sao?- Nhân tộc các ngươi chỉ là sâu kiến mà thôi.
Thạch Nhân Kiệt cười lạnh, cho dù đã trọng thương đến mức này vẫn xem thường Nhân tộc của Cổ Trần như cũ.
Không sai, đây là một sự thật mà cả Man Hoang thế giới đều công nhận, Nhân tộc chỉ là sâu kiến, là đồ ăn, là nô lệ cho tất cả các tộc khác, hoàn toàn là chủng tộc cấp thấp nhất.
- Ta cho ngươi biết thế nào là sâu!Cổ Trần nổi giận, hắn xông đến như bay, vung quyền đầu đánh vào mặt Thạch Nhân Kiệt.
Răng rắc, Thạch Nhân Kiệt nôn ra máu bắn tung tóe, hắn văng vào một cái hố to, gương mặt đều bị đánh cho nứt ra, huyết dịch từ bên trong chảy ra ngoài, thê thảm vô cùng.
- Ngươi dám giết ta?Thạch Nhân Kiệt thê lương gào thét, hai mắt đỏ bừng.
Nghe thấy thế, Cổ Trần hừ lạnh:- Vì sao ta lại không dám giết ngươi?Thạch Nhân Kiệt nheo mắt, lạnh giọng nói:- Sâu kiến, ta chính là người của Thạch Linh tộc, thân phận cao quý, một sâu kiến đê tiện như ngươi há có thể so sánh? Ngươi dám giết ta?- Ha ha ha ha! Cổ Trần bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, hắn cười đến nỗi nước mắt chảy ra, sát ý trong lòng bạo tăng, hắn đi từng bước một về phía Thạch Nhân Kiệt.
- Xem ta giết ngươi!Hắn mở to hai mắt, sát ý bùng phát, trong nháy mắt đi tới trước mặt Thạch Nhân Kiệt, lại một lần nữa nện một quyền lên trên mặt đối phương.
Một quyền này cường đại vô cùng, ẩn chứa lực lượng cực hạn toàn thân của Cổ Trần, bạo phát toàn bộ mười hai vạn quân lực.
Phốc!Thạch Nhân Kiệt hộc máu, sống mũi bể nát, nắm đấm khắc hằn trên mặt, hai con ngươi thiếu chút nữa bị đánh lồi ra ngoài.
- Ngươi, ngươi thật sự dám sao?Thạch Nhân Kiệt thê lương gào thét, kinh sợ vô cùng.
Ầm!Chỉ tiếc, đáp lại hắn là một cước hung ác của Cổ Trần, cước này ầm ầm đạp xuống, giẫm lên trên mặt hắn, đạp hắn lún sâu xuống đất.
Cổ Trần từ trên cao nhìn xuống hắn, sát ý trong mắt bùng lên, đạp mạnh hết cú này đến cú khác.
- Ta cho ngươi cuồng ngạo!Đông!- Không dám giết ngươi?Oanh!Cổ Trần đạp mạnh liên tục như thế, khiến toàn thân Thạch Nhân Kiệt như bẹp dí trên mặt đất, phạm vị trong vòng mười thước đều bị lõm xuống thành một cái hố to.
- Không! Sâu kiến, dừng tay, nếu không ta sẽ khiến ngươi! Trong hố lớn, Thạch Nhân Kiệt thê lương gào thét, giãy dụa muốn đứng lên, kết quả bị một quyền của Cổ Trần nện xuống đầu, răng rắc nứt ra.
.