Cuối cùng, cũng thỉnh cầu Lục Trường Sinh giúp mình tìm được ca ca Khúc Trường Ca, nói với ca ca về chuyện trong nhà, cùng tình huống hiện tại của mình.
Còn về chuyện báo thù cho phụ mẫu, cũng không nhắc đến.
Cũng có thể là biết, chuyện này đối với Lục Trường Sinh mà nói, cũng không dễ dàng, cho nên không đề cập tới.
Đối với chuyện nhỏ này, Lục Trường Sinh tự nhiên là đáp ứng, nói sẽ cho người giúp tìm ca ca của nàng.
Mà cùng lúc đó, Lục Trường Sinh thấy Khúc Chân Chân đã mở lòng, cũng đưa ra chuyện thành hôn.
Đối mặt với yêu cầu này, Khúc Chân Chân tự nhiên là ngượng ngùng gật đầu đồng ý.
Sau đó, Lục Trường Sinh tìm Phúc Bá hỗ trợ, tổ chức một hôn lễ đơn giản tại Thanh Trúc Sơn Trang, cưới Khúc Chân Chân làm vợ.
Dù sao, tiểu cô nương người ta lẻ loi một mình, cùng mình tới Thanh Trúc Sơn, Lục Trường Sinh tự nhiên sẽ cho nàng đầy đủ cảm giác an toàn, cho nàng một danh phận.
“Lục Trường Sinh sao lại lấy vợ?”
“Hắn đoạn thời gian trước ra ngoài về nhà một chuyến, nên mang theo một nữ tử trở về.”
“Mẹ ơi, hắn đều đã cưới 9 người rồi, sao còn cưới nữa!”
“Hắn đều hơn mười đứa con rồi nha, không lẽ còn tiếp tục sinh.”
“Quá đáng, thật là quá đáng, hắn rõ ràng đều không cần sinh 50 đứa, sao còn sinh như vậy nha.”
“Nhìn ra được, hắn là thật sự thích trẻ con.”
“Hắn không cần tu luyện sao?”
“Ta vừa mới dùng Thiên Nhãn Thuật nhìn, tân nương này có linh căn.”
“Tê, khó trách......”
Rất nhiều tử đệ Lục Gia cùng Tiên Miêu tới tham gia hôn lễ của Lục Trường Sinh, đều rất cảm thán vì hắn lại cưới vợ.
Dù sao hắn đã có chín người thê thiếp.
Nhất là một đám Tiên Miêu, đối với chuyện này đơn giản không biết nói gì.
Rõ ràng Lục Trường Sinh đều không cần bị thúc ép sinh con, vẫn còn chủ động cưới vợ, điên cuồng sinh con.
Mà bọn hắn rõ ràng không muốn cưới vợ sinh con, chỉ muốn tu luyện, nhưng lại không thể không sinh con.
Cuộc hôn lễ này rất đơn giản, không có nghi thức gì, chỉ là đi cái hình thức.
Sau đó mời một đám tử đệ Lục Gia cùng Tiên Miêu ở Thanh Trúc Sơn Trang ăn một bữa, nhỏ náo nhiệt một phen.
Tiệc rượu cho cuộc hôn lễ này hết thảy tốn của Lục Trường Sinh hai mươi tư mai linh thạch.
Còn về lễ vật của những người khác, Lục Trường Sinh đều trả lại hết.
Cũng không phải hắn tiếc tiền.
Tử đệ Lục Gia cùng một đám Tiên Miêu ở Thanh Trúc Sơn Trang, vốn đã nghèo, thời gian lại khổ.
Hiện tại kinh tế của hắn cũng không tệ lắm, không cần thiết tham chút tiền ấy.
Làm đến lúc đó, người ta sau lưng nói hắn cố ý làm hôn lễ để kiếm tiền mừng.
Lục Trường Sinh cũng bao cho Lệ Phi Vũ, người anh em tốt này một cái hồng bao lớn.
Dù sao Lệ Phi Vũ cũng coi như là nhân chứng của hắn cùng Khúc Chân Chân, tự nhiên phải ý tứ một chút.
Đồng thời, cũng nhờ Lệ Phi Vũ viết thư về Xích Kình Bang, giúp tìm ca ca của Khúc Chân Chân, Khúc Trường Ca.
Sau khi tiệc cưới gần như kết thúc, Lục Trường Sinh đi tới động phòng.
“Chân Chân.”
Lục Trường Sinh nhìn Khúc Chân Chân ngồi trên giường, đội mũ phượng khăn quàng vai, đầu đội khăn voan cô dâu, lên tiếng gọi.
Khúc Chân Chân không lên tiếng, nhưng dưới váy áo, đôi chân nhỏ mang giày thêu màu đỏ, không khỏi khẽ co lại.
Lục Trường Sinh thấy thế, khẽ cười một tiếng, đi tới bên cạnh Khúc Chân Chân, nhẹ nhàng vén khăn voan cô dâu lên.
Lộ ra khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, trắng nõn nà, ngượng ngùng của Khúc Chân Chân.
“Phu quân.”
Gương mặt trắng nõn của Khúc Chân Chân ửng đỏ, e thẹn gọi.
Dù đã ở chung với Lục Trường Sinh lâu như vậy, đã có sự ỷ lại, tình cảm với Lục Trường Sinh, nhưng Khúc Chân Chân vẫn như cũ một bộ dáng xấu hổ.
Tính cách của nàng chính là như thế.
“Chân Chân, nghỉ ngơi thôi.”
Lục Trường Sinh nhìn Khúc Chân Chân cụp mắt xuống, mặt mũi đầy ngượng ngùng, hai tay không biết giấu đi đâu, liền kéo nàng lên giường.
“Phu quân, nến còn chưa thổi...... Ưm~”
Khúc Chân Chân nhỏ nhẹ nói, nhưng còn chưa nói xong, liền phát ra một tiếng rên rỉ.
Bình minh ló dạng.
Một tia nắng xuyên qua tán lá trúc xanh mướt, rọi vào phòng, chiếu sáng chiếc giường lớn với bộ váy cưới màu đỏ thẫm xốc xếch.
Trên sàn nhà, ngoài một đôi giày thêu hoa, còn có chiếc yếm thêu hoa sen hồng và đôi tất lưới trắng tinh.
Trên giường, Khúc Chân Chân cuộn tròn trong chăn như một chú mèo nhỏ, ôm lấy cánh tay Lục Trường Sinh, nép vào ngực hắn ngủ say.
Đôi chân dài cũng quấn quanh người Lục Trường Sinh, một đoạn bắp chân trắng nõn như ngọc lộ ra khỏi chăn, để lộ bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo.
Lục Trường Sinh tỉnh dậy, cảm thấy mình bị ôm chặt, hơi khó thở.
Hắn mở mắt, nhìn thấy Khúc Chân Chân đang say giấc nồng.
Mái tóc nàng rối bời, khóe mắt còn vương nước mắt, tối qua không biết đã khóc bao lâu, cả người quấn chặt lấy hắn như sợ hắn sẽ rời đi.
Nhìn thấy vệt nước mắt và đôi mắt đỏ hoe của nàng, lòng Lục Trường Sinh dâng lên một cảm giác yêu thương, thầm nghĩ Khúc Chân Chân thật đáng yêu, cũng thật dễ khóc.