Hắn còn đang nghĩ mình biểu lộ là nhất giai trung phẩm phù sư, tại Lục gia có thể có đề thăng được đãi ngộ gì .
Không ngờ, gia chủ Lục gia lại muốn mình đi ra mắt?
Bất quá Lục Trường Sinh lập tức ý thức được, lần ra mắt này không đơn giản.
Nhìn bộ dáng này của Lục Trường Sinh, Lộc Bá lúc này mới cười ha hả nói: “Không tệ, lần này ngươi trở thành nhất giai trung phẩm phù sư, cộng thêm những năm gần đây biểu hiện, gia chủ chuẩn bị gả con gái cho ngươi.”
Nghe được lời Lộc Bá, trong lòng Lục Trường Sinh cả kinh, đồng thời vui mừng.
Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh đại tiểu thư Lục Diệu Ca khí chất xuất trần, thanh nhã như tiên.
Bất quá sau một khắc, lời nói của Lộc Bá đã xua tan ảo tưởng của hắn.
“Ngày mai ngươi đi gặp một lần, biểu hiện tốt một chút, chỉ cần việc này thành, sau này sẽ là người một nhà chân chính.”
“Ngươi chẳng phải muốn sinh mấy đứa con có linh căn sao, nhị tiểu thư có lục phẩm linh căn, nếu ngươi cưới nhị tiểu thư, sau này sinh con, cũng khả năng cao có linh căn.”
Lộc Bá vừa cười vừa nói.
Hắn đối với Lục Trường Sinh vốn cũng không có ác cảm.
Bây giờ Lục gia muốn hoàn toàn thu nạp Lục Trường Sinh thành người của mình, hắn đối với Lục Trường Sinh tự nhiên cũng thân cận hơn mấy phần, xem như người của mình.
"Nhị tiểu thư?"
Lục Trường Sinh nghe vậy, liền biết mình đã nghĩ nhiều.
Không phải đại tiểu thư Lục Diệu Ca.
Mà là vị đại tiểu thư này muội muội.
Chính mình từng gặp qua một lần tại Trúc Tâm Hồ, với đôi chân mang tất đen thon dài.
Nghĩ kỹ lại cũng phải, Lục Diệu Ca không chỉ xinh đẹp, thiên phú tốt, còn là một phù sư, Lục gia bình thường làm sao có thể gả nàng cho mình.
Nhưng gả nhị tiểu thư cho mình, cũng không thể xem thường.
Dù sao vị nhị tiểu thư này không chỉ có linh căn lục phẩm, còn là nữ nhi của gia chủ Lục gia.
Xem ra việc mình trở thành phù sư nhất giai trung phẩm, thể hiện thiên phú chế phù, đã khiến Lục gia chuẩn bị đầu tư lớn, muốn triệt để cột mình vào Lục gia.
Nghĩ đến đôi chân đen thon dài, mang giày cao gót, khắc sâu trong ký ức, Lục Trường Sinh gật đầu, chắp tay nói: "Lộc Bá, ta ngày mai nhất định đúng giờ đến nơi hẹn."
Dù đoán được Lục gia muốn ràng buộc mình sâu hơn với Lục gia, triệt để cột mình vào Lục gia, Lục Trường Sinh cũng không bài xích.
Thậm chí hết sức vui vẻ.
Không phải vì dung mạo, dáng người, đôi chân đen thon dài của vị nhị tiểu thư này.
Mà là chuyến ra ngoài ba năm trước theo ước hẹn, đã khiến hắn nhận ra thế giới này nguy hiểm hơn, khó khăn hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Với tính cách của hắn, rất khó sống yên ổn trong thế đạo này.
Huống chi hắn bây giờ còn mang theo gia đình.
Cho nên, Lục Trường Sinh đã triệt để nghĩ thông suốt.
Dù sao mình có hệ thống đa tử đa phúc, trước hết cứ an phận ở Lục gia.
Chờ đến khi con cái đông đủ, trưởng thành, chính mình đột phá Trúc Cơ Kỳ cái gì, rồi tính chuyện về sau.
Mặc dù nói là ăn nhờ ở đậu, nhưng nhờ thiên phú chế phù, sau khi đến Thanh Trúc Cốc, trong mấy năm nay, Lục gia đối với hắn cũng không tệ.
Hoàn toàn là một gia tộc tu tiên chính phái.
Dù sao cũng an toàn hơn một mình lang bạt bên ngoài.
Nếu lần này cưới nữ nhi của gia chủ Lục gia, không chỉ có thêm một thê tử có linh căn, về sau cũng sẽ được Lục gia chân chính coi là người nhà.
Hắn cũng có thể yên tâm hơn ở Lục gia, không lo lắng gì mà an phận sống.
Còn chuyện rời Lục gia, trong lòng hắn vẫn nghĩ đến việc tự lập, nhưng bây giờ xem ra, vẫn còn rất xa vời, Lục Trường Sinh cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy.
Thật đến lúc đó, nếu Lục gia đối tốt với hắn, hắn muốn đi cũng sẽ không bạc đãi Lục gia.
"Tốt."
Lộc Bá thân thiết vỗ vai Lục Trường Sinh nói: "Nhị tiểu thư bên kia, gia chủ đã nói xong, cho nên ngày mai ngươi chỉ cần thể hiện tốt, chuyện này coi như thành, không có vấn đề gì."
"Vâng."
Lục Trường Sinh gật đầu đáp, đưa Lộc Bá ra cửa.
Nhưng trong đầu lại không tự chủ được nhớ tới khí chất cao quý, lạnh lùng, xinh đẹp của Lục Diệu Hoan.
Nhớ tới trước đây chỉ vì nhìn nhiều hai mắt đôi chân mang tất đen thon dài của nàng, đã bị quát lớn ‘Lại nhìn móc mắt ngươi’.
Trong lòng cảm giác, tính tình vị nhị tiểu thư này, sợ là không dễ hầu hạ, ngày mai gặp mặt thật đúng là khó nói.
"Hy vọng gia chủ thật sự đã nói được rồi, tính tình vị nhị tiểu thư này cũng thu liễm một chút, không như ta tưởng tượng."
"Nếu không, dù là linh căn lục phẩm, nữ nhi của gia chủ, cũng chỉ có thể bỏ qua."
Lục Trường Sinh hít sâu một hơi, trở lại trong viện.
Hắn mặc dù hết sức vui vẻ với việc hôn sự này, nhưng cũng không đến nỗi vì linh căn lục phẩm mà liếm láp mặt, cầu người ta gả cho mình.
Không nói đến lòng tự trọng, ngạo khí gì, hắn bây giờ bốn vợ sáu thiếp, hai sủng vật cơ, thật không có nhiều tâm thần, tinh lực đi hầu hạ người có tính khí.