"Sư phụ nói gì thế, tuy đây là lần đầu tiên ta nấu cơm, nhưng ta đã rất cố gắng!" Tô Nam nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ có chút tức giận, cầm đũa lên nếm thử món mình tự làm.
Sau một khắc, sắc mặt Tô Nam thay đổi, đen kịt.
"Ăn ngon không?" Lý Chu Quân tò mò hỏi.
"Ngon..." Tô Nam khó khăn gật đầu, ngay sau đó, cô quay đầu nôn ra.
Lý Chu Quân: "..."
"Sư phụ, hay là ngươi nếm thử đi? Thật ra, thật ra cũng không tệ lắm... Ọe..."
Tô Nam nói xong, lại quay đầu nôn tiếp.
Lý Chu Quân lộ ra vẻ mặt "không tin chút nào", đứng dậy đi ra khỏi thiên điện.
Sau đó Lý Chu Quân bước một bước dài, đi vào trong rừng Vân Cư Sơn.
Xuyên qua rừng một hồi, Lý Chu Quân tìm được một con gà mái già đang kêu "cục tác... cục tác..." dưới tàng cây.
"Cục tác, sơn chủ phế vật nhà ngươi, lại thèm thuồng thân thể lão nương à?" Sau khi gà mái già nhìn thấy Lý Chu Quân, trên mặt gà lập tức tràn đầy vẻ chế nhạo.
Lý Chu Quân nghe vậy, mặt liền tối sầm lại.
Bốn mươi năm rồi, con gà mái già này sống rất kiêu ngạo.
Nó vốn là con gà mà sư phụ của Lý Chu Quân bắt từ dưới núi lên để bồi bổ cơ thể cho hắn. Ai ngờ sư phụ lại chết trong một trận chiến sau đó.
Con gà mái già này cũng giãy thoát khỏi dây rơm buộc chân, trốn vào trong rừng cây linh dược khắp nơi trên Vân Cư Sơn này.
Mãi đến mấy năm sau, Lý Chu Quân lại gặp được con gà mái già này, muốn bắt nó về hầm canh uống, ai ngờ, con gà mái già này lại có tu vi Luyện Khí tầng ba!
Khỏi cần phải nghĩ, lúc ấy Lý Chu Quân chỉ là một phàm nhân, trực tiếp bị gà mái già đuổi chạy trối chết trong núi.
Đáng giận hơn chính là.
Từ đó về sau, chỉ cần con gà mái già này bị yêu quái khác trong núi bắt nạt, sẽ chạy đi tìm Lý Chu Quân trút giận, biến Lý Chu Quân hắn thành bao cát trút giận, khinh bỉ hắn!
Càng khiến người ta bất ngờ hơn chính là, tới hôm nay, tu vi của con gà mái già này đã đột phá Trúc Cơ cảnh, có thể nói tiếng người!
Trong lòng Lý Chu Quân biết rõ, con gà mái già này nếu không phải e ngại thân phận sơn chủ Vân Cư Sơn của hắn, thì đã giết kẻ phàm nhân như hắn từ lâu rồi.
Dù sao, một vị sơn chủ bị Kê Yêu giết, Đạo Thiên Tông mặc dù sẽ cảm thấy mất mặt, nhưng cũng không có khả năng buông tha cho gà mái già.
Hiển nhiên gà mái già cũng biết điểm này, cho nên nó nhiều nhất cũng chỉ bắt nạt và cướp bóc Lý Chu Quân.
【 Đinh: Hệ thống phát hiện ra gà mái già ác bá, tuyên bố nhiệm vụ, ký chủ hãy xử lý con gà mái này. Hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được ban thưởng một phần gia vị gà nướng siêu ngon. 】
Nghe thấy âm thanh của hệ thống, hai mắt Lý Chu Quân sáng lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt con gà mái trước mắt.
Gia vị gà nướng ư? Đã lâu lắm rồi hắn không được ăn, chỉ nghe thôi đã muốn ứa nước miếng.
Cùng lúc đó, con gà mái trông thấy ánh mắt thèm thuồng không chút che giấu của Lý Chu Quân thì không khỏi giận tím mặt:
"Tên phế vật nhà ngươi, dám dùng ánh mắt gì nhìn lão nương thế kia?"
"Có phải ngươi muốn chết không?!"
Nói đến phần sau, lông của gà mái già đều dựng đứng lên.
"Nhìn kìa, gà trống rực rỡ đủ màu!"
Lý Chu Quân đột nhiên chỉ một ngón tay về phía sau gà mái già.
Hai mắt gà mái già lập tức tỏa sáng, mạnh mẽ quay đầu nhìn lại theo hướng Lý Chu Quân chỉ.
Bành!
Một âm thanh nặng nề vang lên, gà mái già chỉ cảm thấy sau gáy mình bị đánh một gậy.
Nó quay đầu lại phát hiện ra, trong tay Lý Chu Quân đang giơ cao một cây gậy gỗ, trên mặt lộ ra nụ cười gian kế thực hiện thành công.
"Đồ lưu manh nhà ngươi..."
Con gà mái già mắng xong một câu, mắt tối sầm lại, ngã bịch xuống đất.
【 Đinh: Mất mặt quá rồi kí chủ, ngươi mẹ nó hiện tại tốt xấu gì cũng có tu vi Nguyên Anh, cứ thích làm lưu manh như vậy sao? Bản hệ thống truyền cho ngươi "Cao thủ tu dưỡng bản thân" để làm gì? 】
"Niềm vui của lưu manh ngươi không hiểu đâu, haha." Lý Chu Quân cười ha hả ném gậy gỗ trong tay xuống, nhấc chân gà mái già lên, nói: "Hệ thống, gia vị của ta đâu?"
【 Đinh: Hệ thống phát phần thưởng, "Một phần gia vị gà nướng siêu ngon. 】
【 Gia vị gà nướng siêu ngon 】 : Một loại gia vị cực ngon, ký chủ có thể lấy ra bất kỳ lúc nào.