"Giết!"
Bốn người vây lên đài, đạo sĩ áo xanh và nho sĩ trung niên mỗi người rút ra một thanh trường kiếm, lão tăng mày trắng và lão ăn mày thì tay không tấc sắt.
Bị vây trong thế trận, người thuyết thư vẫn thong dong đứng chắp tay.
Bốn người tuy đông, nhưng không dám khinh thường, cương khí dồi dào tuôn ra, vừa ra tay đã tung sát chiêu.
"Thiên Cương Quy Nguyên!"
"Hạo Khí Trường Thư!"
"Phật Pháp Vô Biên!"
"Kháng Long Hữu Hối!"
Sát chiêu tứ phương, cương khí ngưng hình, đánh tới đối thủ.
"Ha ha...!"
Chỉ thấy người thuyết thư khẽ mỉm cười, vẫn đứng thẳng tại chỗ, sừng sững bất động, chỉ có cương khí ngưng hình mà ra, hóa thành lồng khí hộ thân, ngăn cản thế công tứ phương.
Thập Nhị Thiên Quan Kim Chung Tráo?
Cũng không phải!
"Oanh!"
Kiếm khí, chưởng lực va chạm rung chuyển, đánh vào lồng khí hư ảo, tạo ra tiếng nổ vang rung trời, nền đá đặt đài thư bị rung động, nứt vỡ như mạng nhện, khói bụi mù mịt.
Bốn bóng người bay ra từ trong khói bụi cuồng cuộn, ngã xuống bốn góc đài, từng bước lảo đảo đạp nát từng viên gạch đá, mới miễn cưỡng đứng vững.
Bốn chọi một, lại là người ra tay trước, vậy mà lại bị hất văng ra?
Tại sao?
"Nhiều năm như vậy, các ngươi vẫn chẳng tiến bộ gì cả!"
Tiếng nói vang lên, khói bụi tan đi, lộ ra đài thư nứt vỡ và người thuyết thư vẫn đứng chắp tay trên đài.
Cùng là cảnh giới Chân Cương, bốn người đều tung sát chiêu, vậy mà hắn lại không hề hấn gì?
"Đấu Tự Quyển!"
Bốn người tuy đã đoán trước, nhưng kết quả này vẫn khiến họ tái mặt, vô cùng khó coi.
Đại Chu Võ Kinh, kỳ thư trấn thế, trong đó có Đấu Tự Quyển, do Võ Tổ Đại Chu tổng hợp các kỹ pháp võ học thiên hạ, lấy tinh hoa, bỏ khuyết điểm, thấu hiểu đạo lý mà thành, là môn quyền thuật vô song trong chiến đấu.
Người thuyết thư này là thống lĩnh của Bí Vệ Đại Chu, chuyên tu hai quyển trong mười hai Võ Kinh, một là Võ Kinh tổng cương, tu luyện Công Tự Quyển căn bản, hai là Đấu Tự Quyển chuyên chú vào chiến đấu chém giết, chiến lực vô cùng mạnh mẽ.
...
Giờ đây, hắn thi triển thuật đấu chiến này, dung hợp Thái Cực Hỗn Nguyên, Thập Nhị Thiên Quan, Kim Cương Bất Phôi và các võ học khác, vận dụng tinh hoa võ học tạo thành lồng khí hộ thân. Lồng khí này không chỉ phòng ngự tuyệt cường mà còn có khả năng tiêu hao cương khí của đối thủ, phản chấn lực đàn hồi. Bốn người dồn sức tấn công nhưng không thể làm tổn thương hắn mảy may, ngược lại bản thân bị thương.
Đây chính là Đấu Tự Quyển, công thủ nhất thể, đấu chiến vô song, cùng cảnh giới không ai có thể địch nổi!
"Chỉ có Võ Kinh, mới có thể chống lại Võ Kinh!"
"Chỉ có Đấu Quyển, mới không sợ Đấu Quyển!"
Đây là câu nói nổi tiếng lưu truyền rộng rãi nhất trong hai trăm năm trị vì của Đại Chu.
Bốn người cũng hiểu rõ điều này, nếu có thể, họ cũng muốn dùng Võ Kinh chống lại Võ Kinh, Đấu Quyển đối đầu Đấu Quyển.
Nhưng mà... họ không thể!
Tuy nói Đại Chu lấy võ lập quốc, ban đầu đã tạo dựng nên một thời đại võ đạo thịnh vượng, nơi người người như rồng, bất kể là lão nhân tám mươi tuổi hay trẻ thơ tóc trái đào đều có thể tu luyện Võ Kinh, nhưng điều đó không có nghĩa là Võ Kinh được truyền bá rộng rãi khắp thiên hạ, ai ai cũng biết.
Võ Kinh lưu truyền trong thiên hạ chỉ giới hạn ở phương pháp tu luyện nội lực và chân khí. Muốn lĩnh hội phương pháp tu luyện cương khí và võ học chân truyền, nhất định phải vào học tại các ‘học phủ võ đạo’ chính thức do Đại Chu mở ra, ví dụ như Thiên Vương Sơn - thánh địa võ đạo đệ nhất thiên hạ. Chỉ có như vậy mới có thể có được phương pháp tu luyện cương khí và võ học tinh túy của Võ Kinh.
Bọn họ là lũ phản tặc, sao dám đến học phủ võ đạo để tu luyện? Chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?
Tất nhiên, bọn họ đã từng thử qua, ngụy trang thân phận lẻn vào học phủ, hoặc là bồi dưỡng con cháu có tư chất võ đạo, đưa vào học phủ, sau khi học thành sẽ truyền lại cho bọn họ phương pháp tu luyện Võ Kinh.
Nhưng không hiểu lý do gì, những kẻ nội gián và con cháu được đưa vào học phủ võ đạo sau này, hoặc là không có tin tức, hoặc là phản bội đầu hàng địch, trực tiếp đầu nhập vào triều đình Đại Chu, khiến cho bọn họ không chỉ không có được công pháp Võ Kinh mà còn bị bí vệ Đại Chu truy quét, tổn thất nặng nề, coi như mất trắng.
Sau vài lần như vậy, bọn họ buộc phải chấp nhận thực tế, từ bỏ ý định lẻn vào các học phủ võ đạo để học trộm, chuyển sang cách khác để đánh cắp Võ Kinh.
Nhưng dù hao tâm tổn trí, bọn họ cũng chỉ thu thập được những phần lẻ tẻ, không có hệ thống, nên đến nay, bọn họ vẫn sử dụng võ công cảnh giới chân khí của các môn phái hơn hai trăm năm trước.
Bọn họ chưa từng gặp qua, chứ đừng nói chi là tu luyện được phần hạch tâm của Võ Kinh là cương khí tu pháp và Chân Võ thông thần.
Vì vậy, đối mặt với người thuyết thư đã thâm tu Võ Kinh chi pháp, dùng Công Tự Quyển làm cơ sở và Đấu Quyển làm kỹ năng, dù là bốn chọi một, bọn họ cũng không chiếm được ưu thế.