Đại đạo rộng cả trăm trượng, thẳng tắp vào trung tâm thành trì.
Hai bên đường, lầu các san sát, cao lớn nguy nga.
Trên đại đạo, khắp nơi đều là tu tiên giả.
Cho dù là người trông hung thần ác sát, hay là người trông yểu điệu thục nữ, ai nấy đều ngoan ngoãn vô cùng.
“Đến muộn rồi, đến muộn rồi.”
Ở nơi phồn hoa như thế này, Thẩm Luyện liên tục cảm thán.
Hắn thích nhất những nơi có trật tự.
“Đạo hữu, lại chơi a, lại chơi a.”
Gần cổng thành, trên một tòa lầu các màu phấn hồng, hoa lá rực rỡ, núi non trùng điệp.
“Đạo hữu, tiên nữ tỷ tỷ nhà ta hầu hạ người ta là nhất đó, không chỉ nâng niu trong lòng bàn tay, mà còn ngậm trong miệng, ngồi trên mặt.”
Khi Thẩm Luyện đứng gần cổng thành quan sát, một tên tiểu nhị cúi gập người, khóe miệng có một nhúm lông, tiến đến gần.
“Đạo hữu…”
Thẩm Luyện hoàn hồn, nhanh chóng bước sang chỗ khác, thành trì lớn thật nhiệt tình.
Tiểu nhị cũng không để ý, xoay người đi tìm mục tiêu tiếp theo.
Mới đến Hắc Kình thành, Thẩm Luyện tự nhiên cần tìm hiểu tình hình trước, sau đó mới thực hiện bước tiếp theo.
Hải Vị lâu.
Góc đại sảnh tầng ba, Thẩm Luyện gọi bốn món ăn đơn giản một bình rượu.
“Tiếc thật, ta không phải tu sĩ ngũ linh căn, nếu phải thì cũng đi góp vui, dù không thể trở thành đệ tử chính thức, đến Nguyên Anh tông môn làm Dưỡng Thạch nhân cũng được.”
“Hừ, ngươi nằm mơ đi, ngươi tưởng Dưỡng Thạch nhân dễ làm lắm sao, đừng có tự hại chết mình đấy.”
“Ngày tháng chúng ta hiện tại đang sống tốt lắm sao? Cực khổ cả đời cũng không kiếm nổi một viên Trúc Cơ đan, còn không bằng đến Nguyên Anh tông môn thử vận may, nói không chừng có thể có được Trúc Cơ đan, có thể trở thành Trúc Cơ đại tu, làm Dưỡng Thạch nhân cũng đáng.”
Ly rượu của Thẩm Luyện vừa chạm đến khóe miệng liền dừng lại, lắng tai nghe.
“Các ngươi chưa nghe nói sao, Tử Dương lão tổ ở Thiên Nam tu tiên giới giao thủ với người ta, bị trọng thương không rõ tung tích, mấy tên Dưỡng Thạch nhân dưới trướng hắn mang theo Ngũ Thải Thạch chạy rồi.”
“Đó đều là chuyện cũ rồi, ta còn nghe nói Tử Dương lão tổ vừa chính vừa tà, làm người quá không ra gì, mới bị người ta liên thủ vây công, chính là vì muốn cướp Ngũ Thải Thạch trong tay hắn.”
“Lạ thật, các ngươi nói mấy tên Dưỡng Thạch nhân đó chạy đi đâu rồi?”
“Nghe nói chạy về phía nam, Tử Dương lão tổ tuy bị trọng thương bỏ trốn, nhưng hắn vẫn còn đệ tử Kim Đan, nhất định sẽ truy tìm tung tích của đám Dưỡng Thạch nhân.”
“Ta thấy các ngươi say rồi, ngay cả chuyện của Nguyên Anh lão tổ cũng dám đem ra bàn tán, thật không biết sống chết.”
“Lời đồn về Tử Dương lão tổ, đừng nói các ngươi chưa nghe qua, đó là kẻ giết người uống máu, ngay cả xương cốt cũng luyện thành tro.”
…
Cái gọi là Dưỡng Thạch nhân, chính là tu sĩ nuôi dưỡng Ngũ Thải Thạch.
Ngũ Thải Thạch đào ra từ Ngũ Hành Tiên Cung, cần tu sĩ có ngũ linh căn đầy đủ dùng linh lực nuôi dưỡng mới có thể sử dụng.
Vân Thượng Tông vừa chiêu mộ đệ tử, vừa chiêu mộ tu sĩ ngũ linh căn trong giới tán tu.
Điều kiện cũng tương ứng nới lỏng một chút, dù là hạ phẩm ngũ linh căn, chỉ cần thông qua một số khảo nghiệm nhất định, là có thể được thu nhận vào tông môn.
Những người này không được coi là đệ tử tông môn, được gọi là Dưỡng Thạch nhân.
Nhưng để thu hút tán tu, tông môn sẽ đưa ra một viên Trúc Cơ đan sau mỗi một khoảng thời gian, để đám Dưỡng Thạch nhân tranh giành.
Vốn dĩ, xác suất Trúc Cơ của hạ phẩm ngũ linh căn đã rất thấp, cộng thêm việc đan điền bị tổ thương trong quá trình nuôi dưỡng Ngũ Thải Thạch, xác suất lại càng giảm xuống.
Tông môn khác không biết, nhưng trong Vân Thượng Tông nhiều năm qua, chưa từng có Dưỡng Thạch nhân nào Trúc Cơ thành công.
Ngược lại, một số lão tổ của tán tu và Ma đạo tông môn, thủ đoạn và hiệu quả lại cao hơn nhiều.
Trung phẩm ngũ linh căn mà Chính đạo tông môn không nỡ dùng.
Lão tổ Ma đạo ta dám dùng.
Thượng phẩm ngũ linh căn cũng chỉ là chưa bị phát hiện, nếu phát hiện ra cũng bị sai khiến như thường, làm trâu làm ngựa như thường.
…
Thẩm Luyện rụt cổ lại, xem ra sau này hắn phải cẩn thận vạn phần mới được, tránh bị lão ma túm bắt, nhét mấy cục đá vào đan điền.
Cẩn thận là điều bắt buộc, nhưng cũng không thể nhát gan đến mức cái gì cũng không làm.
Thời đại này, linh khí khô cạn bất lợi cho tu sĩ bất kỳ linh căn nào.
Đối với tông môn và các lão tổ, Ngũ Thải Thạch chỉ là một phần trong quá trình tu luyện của bọn họ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một mệnh lệnh nhẹ nhàng của Nguyên Anh lão tổ, truyền đến tai Kim Đan, Trúc Cơ phía dưới, giống như một ngọn núi đè xuống.
Thế đạo này, thật khó khăn.
Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Luyện không làm gì khác, ăn uống ở các tửu lâu trong thành, tiện thể nghe ngóng các tu sĩ trong thành trò chuyện.
Sau một hồi dò hỏi, thu hoạch không nhỏ.
Thu hoạch lớn nhất chính là ngành giải trí trong thành quá sôi động.