Chương 12: [Dịch] Tự Trói Cấm Địa Năm Trăm Năm, Ta Làm Tán Tu Ngươi Khóc Cái Gì

Sư phụ, hắn là thân truyền đệ tử của ngài

Phiên bản dịch 6773 chữ

"Cái này. . . Cái này. . ."

Đối mặt với sự chất vấn của Niệm Triều Tịch, Trần trưởng lão nhìn tông chủ Quan Tuyết Lam đang ngồi trên ghế chủ tọa, sau đó cúi đầu nhìn xuống đất, ấp úng không nói nên lời.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Ngươi nhìn bản tôn làm cái gì?"

"Cố Tu mặc dù là một phế nhân, nhưng dù sao cũng là đệ tử thân truyền, bổng lộc như vậy có phải hay không các ngươi đã cắt xén?"

Quan Tuyết Lam nhíu mày ép hỏi, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi. Trần trưởng lão bị hù dọa lập tức quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:

"Thuộc hạ tuyệt không cắt xén, cho dù có ý định này cũng quyết không dám làm, xin tông chủ minh giám!"

"Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao Cố Tu mỗi tháng bổng lộc lại ít đến như vậy?" Quan Tuyết Lam ép hỏi.

"Cái này. . ."

"Nói!"

"Là. . . Là tông chủ ngài. . . Ngài quyết định. . ." Trần trưởng lão ấp úng mở miệng.

Những lời này khiến Quan Tuyết Lam toàn thân chấn động, Niệm Triều Tịch đứng bên cạnh cũng cau mày.

"Nói năng bậy bạ, bản tôn lúc nào. . . Lúc nào. . ."

Quan Tuyết Lam giận tím mặt, muốn phản bác, nhưng sau khi phản bác, nàng đột nhiên không nói nên lời.

Nàng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, đã sớm đạt tới cảnh giới xem qua là nhớ, khi nãy nàng không nhớ ra được, nhưng bây giờ có Trần trưởng lão nhắc nhở. Nàng mơ hồ nhớ ra điều gì đó, bất giác không nói nên lời. Nhưng chết tiệt Trần trưởng lão, để chứng minh mình vô tội, lúc này mới nói:: "Hai năm trước, Cố sư thúc bởi vì làm hư hao linh thạch, bị tông chủ ngài phạt bổng lộc giảm một nửa. . ."

"Coi như là phạt bổng lộc giảm một nửa, làm sao có khả năng chỉ có mười khối linh thạch?" Niệm Triều Tịch nhíu mày.

"Cái này. . ." Trần trưởng lão lại liếc mắt nhìn Quan Tuyết Lam, do dự một chút nói:

"Ba năm trước đây Cố sư thúc vừa mới trở về tông môn, bởi vì các chấp sự cũng không nhận ra vị sư thúc này, mỗi ngày lại thấy hắn dọn dẹp ở đại điện tông môn, hơn nữa không có tu vi. Cho nên lúc đó liền đem hắn xếp vào đệ tử tạp dịch, dựa theo quy cũ, đệ tử tạp dịch mỗi tháng hai mươi linh thạch, giảm một nửa là mười khối linh thạch."

"Chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ các ngươi sẽ không hỏi ư?" Niệm Triều Tịch cắn răng.

"Hỏi. . . Hỏi qua. . ." Trần trưởng lão lại liếc mắt nhìn Quan Tuyết Lam, thấp giọng nói:

"Lúc đó thuộc hạ đến đây để hỏi qua ý kiến của tông chủ, thất sư thúc Lục Thiến Dao cũng có mặt, thất sư thúc nói Cố sư thúc chỉ là một đệ tử tạp dịch, lúc ấy. . . Lúc ấy tông chủ ngồi bên cạnh cũng không có phản bác, cho nên. . . cho nên. . ."

“Cái gì?”

Niệm Triều Tịch lập tức nổi giận, nhìn Quan Tuyết Lam một cái, sau đó lại trừng mắt nhìn Trần trưởng lão:

"Sau đó thì sao, chẳng lẽ thời gian ba năm, các ngươi còn không biết rõ thân phận Cố Tu ư?"

"Cái này tất nhiên là biết, chỉ là. . . Chỉ là bổng lộc tông môn một khi quyết định, muốn thay đổi cần tông chủ hạ lệnh, lúc ấy tông chủ. . . Tông chủ. . ."

"Nói đi!" Niệm Triều Tịch thúc giục.

"Lúc ấy tông chủ nói, Cố sư thúc chỉ là một tên phế nhân, không cần thiết lãng phí quá nhiều linh thạch, chênh lệch không quá nhiêu là được, không cần phải thay đổi."

“Cái gì? ? ?” Niệm Triều Tịch lần này triệt để nhịn không được, ánh mắt nhìn sư phụ đã mang theo lãnh ý

"Bản tôn. . ."

“Lúc ấy bản tôn cho là hắn nhận bổng lộc của một đệ tử nội môn bình thường, làm sao biết hắn lại bị xếp vào đệ tử tạp dịch”

Quan Tuyết Lam ánh mắt có chút tránh né, suy nghĩ một chút lại giải thích:

"Huống hồ, Cố Tu chỉ là một tên phế nhân không có tu vi, trong tông có đủ thứ cần dùng hàng ngày, linh thạch đối với hắn cũng chỉ là thứ vô dụng."

Điều này quả thực có lý. .

Chỉ là. . . "Hắn là đệ tử thân truyền của người!"

"Đường đường là đệ tử thân truyền, tuy là tu vi mất hết, nhưng mỗi tháng bổng lộc lại không bằng cả một đệ tử tạp dịch, thì như vậy có công bằng hay không!"

"Tuy nói tại Thanh Huyền thánh địa, chi tiêu hàng ngày không cần bỏ ra linh thạch, thế nhưng cũng chỉ là chi phí hàng ngày mà thôi, nếu như cần những thứ khác, hoặc thậm chí uống thuốc khi bị bệnh, đều cần tiêu phí linh thạch hoặc là lấy vật đổi vật cùng đệ tử khác!"

" Sư phụ, ngài sẽ không phản bác điều này chứ?"

Niệm Triều Tịch từng chữ từng chữ chất vấn. Trong lòng sớm đã hoàn toàn lạnh lẽo, cả người chỉ cảm thấy đau xót vô cùng. Chuyện này nàng biết, kỳ thực biết từ rất lâu rồi, Cố Tu tại Thanh Huyền thánh địa không nhận được sự chào đón, sư phụ cùng các sư muội đối với hắn cũng không tốt. Nhưng nàng thật không nghĩ tới, Cố Tu tại tông môn lại trãi qua cuộc sống như vậy! Đường đường là đệ tử thân truyền, lại còn không bằng một tên đệ tử tạp dịch!

"Vì sao hắn mỗi tháng chỉ có mười khối linh thạch, lại còn có thay đổi?" Niệm Triều Tịch đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Lưu trưởng lão. Cố Tu mỗi tháng linh thạch thậm chí còn có thể thấp hơn!

"Cái này. . ." Lưu trưởng lão lại một lần nữa ấp úng.

"Không cần hỏi, là bản tôn làm." Quan Tuyết Lam giờ phút này thẳng thắng thừa nhận

"Cố Tu hành động lỗ mãng, thường xuyên phạm sai lầm, cho nên bản tôn thường xuyên phạt hắn bổng lộc tháng giảm đi một nửa."

Giờ khắc này, Niệm Triều Tịch cảm giác được một cỗ hàn khí lạnh thấu xương:

"Hắn là thân truyền đệ tử của người, là sư phụ người năm đó một tay nuôi nấng!"

"Bản tôn. . . Bản tôn bình thường bận rộn, loại chuyện nhỏ nhặt này thế nào lại để ở trong lòng?" Quan Tuyết Lam có chút mất tự nhiên, lập tức nói:

"Lại nói, hắn một phàm nhân, nếu là không cầu hưởng thụ, linh thạch vốn là vô dụng, muốn chút linh thạch làm cái gì?Huống chi, thời điểm hắn vừa mới trở lại tông môn, hao tốn một lượng lớn tài nguyên tông môn để cứu chữa, những linh thạch kia tiêu tốn cũng không ít!"

"Cái này. . ." Trần trưởng lão do dự một chút, cúi đầu nói:

"Kỳ thực Cố sư thúc lúc trước chữa thương, tiêu hao linh thạch tài nguyên, nhiều nhất chỉ có một ngàn. . ."

"Cái gì? ? ?" Niệm Triều Tịch ngây dại.

Quan Tuyết Lam càng là nhíu mày: "Nói hươu nói vượn, làm sao có khả năng, bản tôn lúc ấy. . ."

"Tông chủ ngài lúc ấy đích thân trị liệu cho Cố sư thúc, nhưng sau đó thấy hắn không còn khả năng tu hành nữa nên đã bỏ cuộc, ngài vẫn cung cấp linh thạch, linh dược cho Cố sư thúc dưỡng thương”

"Nhưng. . ."

"Nhưng lúc đó Giang Tầm tiểu sư thúc, đang ở thời điểm quan trọng để đột phá,, rất nhiều tài nguyên đều trùng lặp với tài nguyên mà Cố sư thúc đang sử dụng”

"Vì việc này, lúc trước tam sư thúc Hứa Uyển Thanh đặc biệt tìm tới Cố sư thúc để nói chuyện, cũng không biết đã nói điều gì, nhưng từ đó về sau, Cố sư thúc liền không còn yêu cầu bất luận là dược thạch gì nữa."

"Kỳ thực. . ."

"Kỳ thực hơn ngàn linh thạch, vẫn là thuộc hạ nói cao. . ."

Giờ khắc này. Niệm Triều Tịch vẫn đứng im tại chỗ nhưng bỗng cảm thấy một cơn lạnh thấu xương đang ập đến. Sống lưng lạnh toát

Ngay sau đó liền là phẫn nộ!

"Sư tôn!"

"Cố Tu. . . Hắn là đệ tử thân truyền của người, đồng thời cũng là anh hùng của tông môn!"

Bạn đang đọc [Dịch] Tự Trói Cấm Địa Năm Trăm Năm, Ta Làm Tán Tu Ngươi Khóc Cái Gì của La Bặc Vị Bạc Hà Đường

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    7

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!