Luyện Khí kỳ là giai đoạn bước ngoặc giữa phàm nhân và tu sĩ.
Trước khi đạt đến luyện khí tầng ba, sự khác biệt giữa tu sĩ và người phàm không lớn lắm, họ chỉ có thêm sức mạnh, sức chịu đựng và khả năng phục hồi thể chất tốt hơn người thường và ít bị bệnh hơn mà thôi.
Bởi vì lúc này khí hải trong đan điền của tu sĩ vừa mới khai mở, linh lực dự trữ không đủ nên tu sĩ không thể chủ động khống chế linh khí trong cơ thể, linh khí chỉ có thể bồi dưỡng cơ thể một cách thụ động. Nhưng khi đạt được Luyện khí tầng ba thì mọi chuyện sẽ khác. Bởi vì đến giai đoạn này, khí hải đan điền đã triệt để thành hình, linh khí trong cơ thể cũng đã có tích lũy. Đồng thời, có thể điều động linh khí trong cơ thể để thi triển một số pháp thuật đơn giản.
Mà cái Cố Tu đang cần, chính là một chút pháp thuật! Lúc này, Cố Tu ngồi xếp bằng, trước mặt đặt ngang cây gậy Thanh Trúc, trong tay Cố Tu kết động pháp quyết, linh khí trong cơ thể bắt đầu theo kinh mạch lưu chuyển.
Một lát sau, Cố Tu mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia hào quang màu nâu.
"Khu đằng!"
Kèm theo một tiếng hô nhỏ, Cố Tu tay trái tiếp tục bấm niệm pháp quyết, tay phải thì hai ngón tay khép lại đặt lên trên gậy Thanh Trúc. Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra ngay lập tức. Thanh Trúc Can vốn dĩ yên lặng không nhúc nhích, sau khi Cố Tu đặt hai ngón tay lên đó, lập tức run rẩy kịch liệt.
Từng đạo quy tắc chi lực không ngừng vận chuyển, điên cuồng chống cự lại pháp thuật của Cố Tu. Đây là Khu Đằng Thuật, thuộc về pháp thuật hệ mộc, sau khi sử dụng có thể đơn giản điều khiển thực vật bình thường, nhưng tốc độ rất chậm và mức độ điều khiển cực kỳ hạn chế. Đây là một câu thần chú rất phổ biến và không phải loại pháp thuật thực dụng, bình thường rất ít người sử dụng đến nó.
Nhưng vào lúc này, Cố Tu dùng tay phải thi triển thuật nâng vật bay lên, tay trái lập tức lại thi triển một pháp quyết khác.
"Linh ti!"
Trong nháy mắt, một sợi dây linh lực chậm rãi xuất hiện trên tay trái Cố Tu. Không chút do dự, hắn dang rộng hai cánh tay, dùng tay phải liên tục điều khiển Thanh Trúc Can, trong khi tay trái tiếp tục quấn sợi dây linh lực quanh thân Thanh Trúc Can. Mỗi một lần quấn quanh đều có cố định vị trí.
Nhưng Thanh Trúc Can không có ngu ngốc chờ Cố Tú khống chế, trên thực tế, pháp tắc trên đó không ngừng lay động, giãy giụa. Làm cho linh ti một lần lại một lần đứt đoạn. Cố Tu không vội vã, mỗi lần linh ti đứt đoạn, lập tức làm lại từ đầu, cùng Thanh Trúc Can như vậy giằng co.
Cuối cùng, khi linh khí trong cơ thể Cố Tu gần như cạn kiệt, sợi tơ linh khí cuối cùng cũng quấn đến tận đầu Thanh Trúc Can.
"Chính là lúc này!"
Cố Tu lại không do dự, thi triển khu đằng thuật tay phải đột nhiên cong ngón búng ra, thời điểm Thanh Trúc Can gần tránh thoát. Một giọt tinh huyết rơi xuống cách đầu thanh trúc bảy tấc.
Chỉ trong nháy mắt, Thanh Trúc Can giãy giụa bắt đầu yếu đi, một lúc sau lại bắt đầu ngoan ngoãn.
“Thành! Nhỏ máu nhận chủ, tranh trúc làm cần!”
Nguyên lai, Cố Tu cần phải không ngừng điều động linh lực để gia trì linh ti, nhưng giờ phút này linh ti kia đã trở thành một phần của Thanh Trúc Can, cho dù Cố Tu ngừng thi triển pháp quyết, linh ti vẫn quấn quanh trên đó như cũ, trở thành sợi tơ của cần câu.
Thanh Trúc Can đã hoàn toàn biến thành một cần câu. Cầm lấy Thanh Trúc Can tỉ mỉ xem xét, Cố Tu phát hiện Thanh Trúc Can này vẫn mộc mạc như trước kia, nhưng khi nắm trong tay lại mang đến một cảm giác huyền diệu không sao giải thích được.
"Thả câu chư thiên ư?"
"Để ta thử một lần!"
Cố Tú tự lẩm bẩm, sau đó vung Thanh Trúc Can lên, sợi tơ lập tức buông xuống, phần cuối biến mất trong không khí. Thoạt nhìn, giống như Cố Tú đang ngồi câu cá trong hang động.
Trong khi chờ đợi, Cố Tu tự mình lẩm bẩm: "Không biết phương pháp này có đúng không, Thanh Trúc Can này có cần mồi không?"
Cách dùng Thanh Trúc Can này là do Cố Tu ở trong huyễn cảnh, dùng thân phận của một người đứng xem nhìn thấy. Trong huyễn cảnh, một nghìn năm sau khi Giang Tầm lấy đi Thanh Trúc Can từ trong tay hắn đã vô tình phát hiện ra được công dụng thực sự của Thanh Trúc Can này và đã thành công biến nó thành một cần câu. Cố Tú cũng không biết có đúng hay không. Cũng may. Đang lúc trong lòng bất an, Thanh Trúc Can đột nhiên trầm xuống, cảm giác giống như cá cắn phải lưỡi câu và kéo cần câu khi đang câu cá.
Cố Tú hai mắt sáng lên, vội nhấc cần câu trong tay lên. Nhưng không nghĩ tới, lần này không nhấc lên nổi, cần câu truyền đến một cỗ lực đạo kháng cự, giống như bên dưới có một con cá lớn đang giãy dụa, Cố Tu kéo mấy lần nhưng không mấy hiệu quả
“Câu cá chủ yếu nhất là tính kiên nhẫn, là cùng cá lớn đánh cờ” Cố Tu tự lẩm lẩm, trong lòng cũng không còn sốt ruột, cùng với “Cá” lôi lôi kéo kéo. Đối phương giẫy dụa mãnh liệt thì Cố Tu buông lỏng, đối phương buông lỏng thì Cố Tu ra sức kéo, cứ như vậy nửa canh giờ đã trôi qua. Trãi qua một thời gian dài lôi kéo như vậy, “con cá” kia tựa hồ đã có chút kiệt sức. Nhân lúc đối phương vừa mới giãy dụa, Cố Tu chộp lấy ngay thời cơ
“Chính là lúc này”
Cố Tu đột nhiên dùng sức nâng cần, trong mơ hồ hắn thậm chí còn có thể nghe được một tiếng gầm thét, tựa như đến từ thần linh thời viễn cổ.
Tuy nhiên, sau khi cần câu được nhấc lên hoàn toàn. Tiếng gầm lập tức bị chặn lại, Cố Tu nhìn về phía sợi dây cần câu, ở đó xuất hiện một quyển sách cổ có bìa màu đen.
"Công pháp?"
Cố Tú hai mắt sáng lên, đan điền khí hải bên trong hắn cần rất nhiều cổ tịch. Thứ hắn cần bây giờ chính là các loại công pháp bí tịch!
Không một chút do dự, Cố Tu lập tức đem bí tịch thu vào trong lòng bàn tay, sau đó cẩn thận xem xét. Cố Tu đột nhiên sửng sốt. Bởi vì trên bìa màu đen kia chỉ có ghi bốn chữ lớn - Thiên Thư Phù Lục!
"Cái này. . . Là thật hay giả?"
"Là bản thiên thư này ư? Không phải nó đã thất truyền và biến mất từ hàng nghìn năm trước sao?"Cố Tu có chút khó tin.
Phù lục nhất đạo là một trong lục đạo của giới tu tiên. Phù lục sư có thể đặt bút thành phù, các loại linh phù đều có công dụng riêng biệt. Trong giới tu tiên, phù lục sư luôn được kính trọng, bởi vì họ chế tạo phù lục không chỉ để cho chính mình sử dụng, mà cả những tu sĩ bình thường cũng có thể sử dụng để bảo mệnh.
Công dụng là vô tận!
Mà phù lục sư cường đại hay còn có thể gọi là phù sư, nghe nói phù sư hàng đầu có thể đưa cả một lực lượng chí tôn vào một lá bùa nhỏ. Một trương phù thể đồ một thành, có thể diệt một nước!
Ngũ sư tỷ trước đây của Cố Tu, Tần Mặc Nhiễm là một phù sư cường đại. Năm trăm năm trước, Tần Mặc Nhiễm cùng Cố Tu quan hệ vô cùng tốt, nàng năm đó từng cùng Cố Tu nói qua rất nhiều điều liên quan tới phù lục chi đạo.
Trong đó có một câu truyền ngôn về phù lục chi đạo:
"Người có được Thiên Thư Phù Lục, tất sẽ thành phù đạo Chí Tôn!"
Bởi vì có tin đồn rằng Thiên Thư Phù Lục là đại đạo diễn hóa chi pháp. Trên đó ghi chép ý nghĩa thực sự của phù lục chi đạo, đồng thời ghi lại tất cả các trận văn phù lục trên thế gian này
Trong lịch sử, từng có rất nhiều lần nổ ra các cuộc chiến vì để tranh giành Thiên Thư Phù Lục. Chỉ đáng tiếc, từ vạn năm trước Thiên Thư Phù Lục cùng với một vị tên là Hứa Mặc Tử, là một phù đạo Chí Tôn, sau khi thăng thiên đã hoàn toàn biến mất không có tung tích. Có người nói rằng, hắn đã đưa Thiên Thư vào tiên giới. Cũng có lời đồn rằng, hắn đã bố trí cấm chế che giấu đi Thiên Thư
Nhưng dù lời đồn có thế nào đi nữa, cuối cùng, Thiên Thư Phù Lục đã biến mất không dấu vết, phù đạo Chí Tôn đã hàng ngàn năm không xuất hiện nữa.
Năm đó, khi nhắc đến chuyện này Tần Mặc Nhiên cảm thấy hối tiếc. Lúc đó, Cố Tu từng hứa rằng, đời này sẽ dùng hết toàn lực trợ giúp Tần Mặc Nhiễm tìm kiếm Thiên Thư Phù Lục.
Thực không nghĩ tới, chính mình bây giờ rời khỏi tông môn, ký xuống bỏ tông linh ước, hoàn toàn chặt đứt tất cả quan hệ với tông môn, đồng thời cũng cắt đứt mọi lời thề liên quan đến tông môn lại thu được bản thiên thư này.
"Tần Mặc Nhiễm, xem ra ngươi đời này cùng cuốn sách này không có có duyên với nhau." Cố Tu lắc đầu, sau đó lật Thiên Thư Phù Lục ra xem.
Vừa nhìn vào, Cố Tu liền không nhịn được có chút tắc lưỡi.
“Thiên Thư phù lục này quả nhiên rất mạnh, nhưng cũng cực kỳ phức tạp”
Bởi vì nội dung cuốn thiên thư này không chỉ dạy người viết bùa mà còn phân tích cơ sở của bùa từ gốc. Bắt đầu từ thời thiên địa vạn vật khởi nguyên mà nói đến, nội dung cực kỳ khó hiểu, khiến cho người đọc không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, muốn hiểu hết để vận dung quả thực cần tiêu tiêu tốn rất nhiều thời gian
“Khó trách trong lịch sử những người có được Thiên Thư phù lục đều phải mất đến mấy trăm năm mới đạt được một chút thành tựu, muốn hiểu hết nội dung của cuốn sách này sợ là phải cần rất nhiều thời gian để tìm hiểu” Cố Tu cảm khái, có chút đáng tiếc.
Tình huống của hắn bây giờ là phải mau chóng tu luyện, bởi vì thọ nguyên của hắn không nhiều, chỉ có mau chóng tấn cấp đột phá thì mới có thể có thêm thọ nguyên. Hắn không thể bỏ ra một thời gian dài để nguyên cứu phù lục chi đạo. Đang lúc tiếc hận, Cố Tu đột nhiên nhớ tới
“Ta có quyển cổ tịch kia, không biết có thể viết nội dung của bản Thiên Thư phù lục này vào đó được không?”
Quyển cổ tịch trong đan điền khí hải kia mạnh bao nhiêu, Cố Tu đã tận mắt chứng kiến qua, chỉ cần viết vào đó pháp quyết tu luyện, không chỉ có thể tiến giai pháp quyết mà còn có thể nhanh chóng lý giải được nội dung. Nếu đem Thiên Thư phù lục này viết lên cổ tịch, nói không chừng nội dung của Thiên Thư phù lục sẽ được tinh giản, tiến cấp, cho dù chỉ có thể rút ngắn một chút thời gian lĩnh hội cũng đã là rất tốt rồi.
Nghĩ là làm,Cố Tu lập tức bắt đầu hành động, thần thức nhìn vào đan điền khí hải, lật ra một trang cổ tịch, ngay sau đó bắt đầu điều khiển ý niệm viết lên. Cố Tu nghĩ rất đơn giản, mặc kệ được hay không, chí ít thử một lần.
Nhưng. . . Cố Tu không biết rằng, lúc hắn từng chữ từng câu, đem Thiên Thư Phù Lục trích ra viết lên quyển cổ tịch. Ngoại giới bắt đầu xuất hiện biến hóa kinh thiên động địa. . .