Đốt lên một đống lửa, Cố Tu bắt đầu nấu ăn. Tại đây, năm trăm năm trước Cố Tu mở ra một động phủ để ẩn thân, năm đó bởi vì hắn thường xuyên tới đây lịch luyện, thậm chí thỉnh thoảng bế quan, cho nên động phủ này tuyệt đối là bí mật, bên ngoài còn bố trí mấy đạo trận pháp của tông môn. Làm như vậy là để vạn nhất có đệ tử của Thanh Huyền trong lúc tình tới đây thì có thể thuận tiện tiến vào. Cố Tu còn đặc biệt để lại trong động phủ một ít linh thạch.
Ngược lại không nghĩ tới. Thời gian năm trăm năm đi qua, động phủ này loại trừ một tổ rắn, côn trùng, chuột, kiến dùng làm nơi ở, không có người nào nữa đặt chân, thậm chí Cố Tu năm đó cất giữ linh thạch, bây giờ cũng vẫn còn nguyên như cũ.
Đem rắn, côn trùng, chuột, kiến đuổi ra ngoài, lại kích hoạt đại trận ẩn nấp Nhập Linh thạch. Cuối cùng lại quét dọn sơ sơ một chút, nơi đây liền trở thành một chỗ ẩn thân tương đối an toàn. Trong lúc chờ đợi món ăn chín, Cố Tu không có nhàn rỗi. Nhờ vào ánh sáng từ đống lửa, hắn lấy hai kiện vật phẩm ra xem. Thanh Trúc Can cùng vô danh cổ tịch. Đây là là đồ vật do Cố Tu lấy ra từ cấm địa. Chỉ bất quá chính hắn đã không sử dụng, một mực bỏ hoang tới bây giờ. Thậm chí ngay cả tông môn, chỉ nghiên cứu qua loa rồi sau đó bỏ đi không thèm để ý.
Nhưng hôm nay, ở trong huyễn cảnh vạn năm biến hóa, Cố Tu đã từng nhìn thấy bản chất thật của hai món bảo vật này, cũng rốt cuộc biết hai thứ đồ này kỳ thực là một đại cơ duyên của mình
Đầu tiên là Thanh Trúc Can. Vật này, danh xưng như vậy nhưng nó dùng để thả câu chư thiên, cứ cách mười ngày là có thể sử dụng một lần, nhưng muốn sử dụng, cần dùng thủ pháp đặc biệt mới có thể thôi động, bây giờ tu vi hắn mất hết, không có linh lực tại thân, hắn tạm thời không cách nào thi triển.
Bỏ qua vật này, Cố Tu cầm lên bản cổ tịch kia. Đây là một bản vô danh cổ tịch. Lật ra tờ thứ nhất, liền thấy phía trên viết:
"Dịch cùng thiên địa chuẩn, có thể đầy luân thiên địa chi đạo. . . Tinh khí làm vật, du hồn làm biến, là bạn cố tri quỷ thần. . ."
Văn tự trên đó, kỳ thực Cố Tu ba năm này sớm đã nhớ kỹ trong lòng. Trước đây vẫn luôn cái hiểu cái không. Không có chút nào thu hoạch. Ở trong huyễn cảnh, quyển cổ tịch này kỳ thực Giang Tầm đã cầm mấy năm, nhưng cũng một mực không có chút nào thu hoạch, mãi cho đến thời điểm Cố Tu sắp chết mới đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của nó, sau đó hắn dựa vào bản vô danh cổ tịch này tu luyện lại từ đầu, kém chút nữa là thành tiên.
Đáng tiếc, về sau Thanh Huyền thánh địa gặp đại nạn, hắn vì tông môn xuất quan trước thời gian, cưỡng ép chính mình vận dụng lực lương không thể khống chế, cuối cùng cùng cường địch đồng quy vu tận.
“Huyễn cảnh kia không biết vì sao phát sinh trên người mình, nhưng nếu nói nó là thật thì mình từ lúc sinh ra đã là một nhân vật phụ một đời bi ai”
"Cũng may. Ta đã biết rõ được hết thảy, vậy thì không cần phải đi theo con đường như trong huyễn cảnh, để phải có được một kết cục bi tráng”
Cố Tu tự lẩm bẩm, coi lại một chút quyển cổ tịch này, rốt cục vẫn là bỏ qua tạp niệm, lấy ra một cây dao găm, do dự chốc lát, sau đó hướng về trái tim của mình đâm xuống!
Hắn đã là phàm nhân, thọ nguyên không còn nhiều. Một dao kia đâm vào khiến cho Cố Tu toàn tâm đau đớn đến mức thở không ra hơi. Nhưng Cố Tu không dám dừng lại, hắn dùng ngón tay của mình dính một ít tâm đầu huyết, cắn răng viết lên trang bìa của quyển vô danh cổ tịch này
Trong huyễn cảnh, hắn vì để trao ra ngọc bài tông chủ nên mới làm việc này. Sau khi lấy tâm đầu huyết, trên cổ tịch viết xuống ba chữ "Không hối hận!" Hắn làm như vậy là để cho mọi người biết, hắn không hối hận khi làm như thế. Bây giờ nghĩ lại thực là buồn cười! Bất quá lần này, hắn không làm như vậy nữa, đem nguyên bản chuẩn bị viết xuống hai chữ "Hối hận", đổi thành chữ "Thẹn”, "Không thẹn!" Đến khi viết xong nét cuối cùng. Cố Tu sinh cơ triệt để diệt tuyệt, hai tay vô lực rũ xuống.
Nhưng vào lúc này, trên cổ tịch Cố Tu viết xuống hai chữ không thẹn đột nhiên bạo phát ra một đạo kim quang óng ánh, ngay sau đó dường như nhận lấy thứ gì hấp dẫn, vô danh cổ tịch đột nhiên chậm chậm bay lên, treo ở đỉnh đầu Cố Tu. Kế đến, một góc tờ thứ nhất của cổ tịch bắt chậm chậm vỡ vụn, mảnh vụn bay lượn, như là ngàn vạn hồ điệp đồng thơi rơi vào toàn thân Cố Tu, cuối cùng toàn bộ trang giấy vỡ vụn thành muôn vạn hồ điệp như là nhận lấy cái gì triệu hoán.
Những tinh quang này bắt đầu chui vào trong thân thể Cố Tu, khi vào nội thể, chúng di chuyển chầm chậm dọc theo kỳ kinh bát mạch. Những nơi hồ điệp cổ tịch đi qua như thể cây khô gặp được mùa xuân, những kinh mạch bị vỡ nát đồng dạng như hạn hán gặp cơn mưa Cam Lộ, nhanh chóng được chữa trị, không những chữa trị mà nó còn giúp cho kinh mạch càng thêm cường đại, từng đạo vận phức tạp bắt đầu xuất hiện. Đây là Tiên Thiên đạo vận!
Trong truyền thuyết, vạn cổ khó gặp tu luyện thánh thể tuyệt hảo! vị tiểu sư đệ kia của Cố Tu quanh thân có Tiên Thiên đạo vận, vô luận là tốc độ tu luyện, hay là tiềm lực tương lai, đều so với người bình thường cao hơn một bậc, nhưng cho dù là Giang Tầm, cũng bất quá chỉ là đạo vận gia thân mà thôi. Cũng không giống như Cố Tu đạo vận nội liễm, bám vào kinh mạch!
Nghiêm chỉnh mà nói. Đây cũng không phải là Tiên Thiên đạo vận. Đây là. . . Tiên Thiên thánh vận! ! ! Mà sau khi kinh mạch được chữa trị hoàn thiện, hồ điệp cổ tịch vẫn như cũ chưa từng dừng lại. Ngược lại hướng về xương cốt Cố Tu chui vào. Năm trăm năm bị cấm địa tra tấn, đã sớm để cho Cố Tu một thân Chiến Cốt đầu phủ đầy vết nứt cùng vết thương, giờ khắc này hồ điệp cổ tịch phiêu đãng ở giữa, vết nứt vết thương kia dần hóa thành ấn ký.
Sau đó các ấn ký bắt đầu cấu tạo thành từng đạo hoa văn phức tạp. Nếu như có người nhìn thấy một màn này. Sợ là sẽ phải lập tức ngay tại chỗ kinh hô.
Đây là. . . Chí Tôn đạo cốt! ! !
Người bình thường nếu có một khối, nếu là không xảy ra bất ngờ gì khác thì đời này tất có thể thành Chí Tôn! Mà Cố Tu toàn thân cao thấp 206 khối khung xương, giờ phút này dĩ nhiên toàn bộ diễn biến thành Chí Tôn đạo cốt! Càng kinh khủng hơn chính là khi cải tạo xong toàn bộ khung xương cùng gân mạch cho Cố Tu, hồ điệp cổ tịch vẫn như cũ chưa từng dừng lại, mà là một đường phiêu đãng. . . Hướng về đan điền khí hải của Cố Tu mà đi!