Sau hai canh giờ, Cố Tu và Tô Như Mị đi kiểm tra một số trận pháp trong Vạn Bảo Lâu. Những vấn đề gặp phải đều chỉ là những trục trặc nhỏ, thậm chí một học đồ có chút kiến thức về trận pháp cũng có thể dễ dàng giải quyết. Tuy nhiên, mục đích chính của Tô Như Mị không chỉ là sửa chữa trận pháp, mà chủ yếu là dẫn Cố Tu tham quan Vạn Bảo Lâu, đồng thời giới thiệu hắn với chưởng quỹ và các quản sự khác của Vân Tiêu thành. Rõ ràng, Tô Như Mị đã chuẩn bị kỹ càng cho cuộc gặp này. Dù họ thực sự nghĩ gì về Cố Tu – người mà Tô Như Mị đặc biệt coi trọng – tất cả đều tỏ ra lịch sự và khách khí.
Chính lúc này, Cố Tu mới biết được rằng, dù Tô Như Mị chỉ được gọi là quản sự, nàng thực chất là tổng quản sự của Thiên Tề sơn mạch, quản lý mười thành lớn. Địa vị của nàng vô cùng cao, thậm chí còn trên cả chưởng quỹ của Vân Tiêu thành. Phát hiện này khiến Cố Tu có phần ngạc nhiên. Vạn Bảo Lâu là một thế lực lớn, nhưng tổng quản sự chỉ có chín người, hầu hết đều là cao thủ Nguyên Anh. Vậy mà Tô Như Mị có thể giữ vững vị trí này với tu vi Kim Đan, điều này chứng tỏ năng lực của nàng rất đáng nể. Xem xét kỹ càng, không khó hiểu vì sao Tô Như Mị lại có thể đạt đến vị trí cao như vậy, tất cả đều dựa trên năng lực và tài trí của nàng.
Sau khi giải quyết xong trận pháp và gặp mặt những người cần gặp, Cố Tu xin phép rời đi, hắn xin miễn Tô Như Mị đưa tiễn. Tuy nhiên, thay vì ra về ngay lập tức, hắn lại tìm đến một quản sự khác để đặt mua một số tài liệu. Tô Như Mị không theo hắn, mà ở lại uống trà cùng chưởng quỹ.
Đối diện với nàng là một lão chưởng quỹ, ông ta tự tay rót ra hai chén trà, cẩn thận đưa chén trà tới trước mặt Tô Như Mị. Nàng tiếp lấy, nhẹ giọng hỏi:
"Kim chưởng quỹ, ông thấy Phong Bất Quy là người như thế nào?"
"Tô quản sự coi trọng người này, chắc chắn là có điểm đặc biệtn hơn người"
"Thật sao?"
“Cái này…”
Chưởng quỹ cười gượng, sau đó vẫn là thành thật trả lời: "Nói thật, theo như lão hủ thấy, thì ngoài khí chất xuất chúng, lão đây không nhận ra điểm gì khác biệt."
"Không nhận ra được mới là điều tốt!" Tô Như Mị nghe câu trả lời này không những không buồn mà còn cười hài lòng. Đối với nàng, Phong Bất Quy là một viên ngọc ẩn giấu. Càng ít người chú ý đến hắn, càng có thêm thời gian và cơ hội để lôi kéo hắn về phía mình.
Chưởng quỹ tò mò hỏi: "Tô quản sự thật sự coi trọng Phong Bất Quy đến vậy?"
"Không chỉ là coi trọng," Tô Như Mị mỉm cười nói, "Ta còn dự định tiến cử người này lên làm bát phẩm cung phụng!"
"Cái gì?" Chưởng quỹ sững sờ, không thể tin vào tai mình.
Trong Vạn Bảo Lâu, cung phụng được chia theo đẳng cấp từ nhất phẩm đến cửu phẩm. Bát phẩm cung phụng là một trong những cấp bậc cao, với chỉ khoảng hơn ba mươi người trong tổng thể hệ thống. Để đạt được vị trí này, người được chọn phải có thực lực ít nhất là Nguyên Anh hoặc đạt tới cấp sáu trong một lĩnh vực đặc biệt như phù sư.
Chưởng quỹ biết Tô Như Mị đánh giá cao Phong Bất Quy, nhưng không ngờ nàng lại tiến cử hắn vào vị trí cao như vậy. Với tu vi chỉ ở Luyện Khí kỳ tầng tám, việc đưa hắn ta lên làm bát phẩm cung phụng dường như quá vội vàng và không khỏi gây sốc cho mọi người trong Vạn Bảo lâu.
Tô Như Mị lắc đầu: "Thực ra, nếu có thể, ta muốn tiến cử Phong Bất Quy trở thành cửu phẩm cung phụng, được hưởng đãi ngộ cao nhất của Vạn Bảo Lâu!"
"Hả?" Kim chưởng quỹ không khỏi hít một hơi thật sâu, cảm thấy Tô Như Mị đang đi quá xa khỏi lẽ thường. Nhưng chưa kịp nói thêm, một người đàn ông trung niên bụng phệ vội vã chạy vào.
"Chưởng quỹ, chưởng quỹ, nhanh thông báo đi, gọi các thành khác chuẩn bị thêm tài liệu, chúng ta sắp thiếu hàng rồi!"
Kim chưởng quỹ hơi khó chịu, trách móc: "Trình Phúc Thọ, ngươi là quản sự tài liệu, có thiếu thứ gì mà vội vàng như thế?"
Trình Phúc Thọ gấp gáp trả lời: "Thiếu nhiều lắm! Khải Linh Phù giấy, Chu Sa loại tốt... những thứ này đều đang thiếu!"
"Chúng ta có nhiều những thứ này mà, sao lại thiếu được?" Kim chưởng quỹ ngạc nhiên hỏi.
"Không đủ đâu," Trình Phúc Thọ lắc đầu: "Vừa rồi, Phong đạo hữu đã đặt tám ngàn phần tài liệu chế phù!"
"Tám ngàn phần?" Kim chưởng quỹ sững sờ, trong khi Tô Như Mị cũng vô cùng kinh ngạc. Nàng biết Cố Tu có hứng thú với phù lục và định bán cho Vạn Bảo Lâu, nhưng không ngờ hắn lại đặt hàng nhiều đến vậy.
Bình thường, một phù sư lợi hại mỗi ngày chỉ có thể vẽ khoảng ba mươi đến năm mươi tấm phù lục. Tám ngàn tấm phù lục có thể cần đến nửa năm hoặc hơn để hoàn thành. Không ai lại đặt hàng một lượng lớn như vậy cùng lúc! Điều này trước nay chưa từng có
Trình Phúc Thọ không để ý đến sự ngỡ ngàng của hai người, tiếp tục nói: "Chưởng quỹ, cần gấp rút bổ sung tài liệu. Gần đây các bang phái đang xung đột nhiều, nhu cầu phù lục tăng cao, và nguồn cung tài liệu của chúng ta sắp cạn."
"Tám ngàn phần tài liệu cũng không phải vấn đề lớn. Chẳng lẽ chúng ta, Vân Tiêu thành, không có đủ tài nguyên để đáp ứng?" Kim chưởng quỹ khó hiểu hỏi.
Trình Phúc Thọ cười gượng: "Chắc chắn là đủ, nhưng Phong đạo hữu không chỉ đặt tám ngàn phần. Y còn đặt thêm năm vạn phần tài liệu chế phù nữa!"
"Năm vạn phần?" Cả Kim chưởng quỹ lẫn Tô Như Mị đều choáng váng.
Trong lúc họ còn đang mờ mịt trước đơn đặt hàng khổng lồ này, Cố Tu đã cầm tám ngàn phần tài liệu chế phù rời khỏi Vạn Bảo Lâu. Tâm trạng hắn lúc này rất phấn khởi, nhanh chóng bước về Thính Vũ cư. Hôm nay, hắn đã tiêu hết toàn bộ số linh thạch mình có.
Với tám ngàn phần tài liệu chế phù trong tay, Cố Tu dự định sẽ thực hiện một vụ giao dịch lớn. Đồng thời, hắn cũng muốn kiểm chứng những kiến thức mình đã học từ Thiên Thư Phù Lục có hiệu quả đến đâu.