Chương 105: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Lăng mộ hoàng gia

Phiên bản dịch 8250 chữ

Trong phủ nha Kinh Châu.

Sau khi Lâm Quý rời khỏi, Lôi Báo ngồi trầm tư một hồi lâu trong thư phòng, cuối cùng hắn đứng lên.

Đi thẳng một mạch đến phủ nha hậu đường, tìm gặp Tôn Hà Nhai.

“Tôn đại nhân.” Lôi Báo cúi người hành lễ.

“Sao ngươi lại đến đây?” Tôn Hà Nhai có chút thắc mắc.

“Là chuyện của phủ Trấn Quốc Công.”

Tôn Hà Nhai lập tức chau mày lại, nghiêm giọng nói: “Chẳng phải đã nói rồi sao, chuyện đó không tiếp tục điều tra nữa rồi mà?”

“Là Lâm Quý.” Lôi Báo cười ngượng ngạo: “Lâm Quý có quen biết với Lục tiểu thư, đêm hôm qua hắn có đi một chuyến đến Lục phủ, sau đó mới sáng sớm đã đem theo tín vật của Trấn Quốc Công đến tìm tôi.”

Nghe xong lời giải thích, Tôn Hà Nhai trầm mặc một lúc lâu.

Hắn đột nhiên đứng dậy đi ra phía sân nhỏ ở ngoài đường viện, Lôi Báo cũng nhanh chóng đi theo sau.

“Chuyện này rất phức tạp, ẩn tình bên trong đến ta đây cũng không dám suy đoán bừa bãi.”

Lôi Báo vội ngẩng đầu lên.

“Đại nhân…”

“Lôi Báo, ngươi có biết khi đó ngươi dẫn theo đám thuộc hạ tìm người ở ngoại thành, ta đây tại sao phải triệu ngươi lập tức quay về không?”

Lôi Báo lại cúi đầu, hắn trà trộn trong kinh thành nhiều năm, những cái khác thì không biết, riêng một điều hắn hiểu rõ nhất đó là phải cẩn thận dè chừng, bảo vệ chính mình là sáng suốt nhất.

Chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của bề trên giao phó mà làm, những cái khác không cần phải quan tâm.

Dù có suy đoán, nghi vấn gì trong lòng, dù là biết cũng phải giả vờ thành không biết.

“Thuộc hạ vô tri.”

“Là mệnh lệnh của Tổng Nha bên đó, Trịnh đại nhân trực tiếp đến chuyển lời.” Tôn Hà Nhai nheo mắt lại, ngước mặt lên trời.

“Ta nói như thế, ngươi có hiểu không?”

Lôi Báo im lặng không cất tiếng, nhưng như vậy là đã thể hiện hắn hiểu được.

Giám Thiên Ty Tổng Nha, thống lĩnh giải quyết mọi chuyện của chín châu thiên hạ.

Trên Tổng Bộ có Ngũ phẩm Lục Du Tinh, thậm chí đến Tứ Bộ Chưởng Lệnh Quan, hay Tam phẩm Trấn Phủ Quan, cho đến Nhị phẩm Lục Thiên Quan, tất cả đều do Tổng Nha quản lý.

Bên đó là nơi ở của Tư chủ Giám Thiên Ty Cao Quần Thư, còn tên Trịnh Lập Tân kia, vốn là văn thư của Tổng nha, cánh tay đắc lực của Cao Quần Thư.

Tam phẩm Văn Chức, đến cả Lục Thiên Quan cũng không dám hắt hủi.

Bởi vì mỗi một lời nói hành động của vị Trịnh Lập Tân đại nhân kia, đều đại diện cho quyền lực to lớn của vị kia ở Giám Thiên Ty.

Nghĩ đến đây, Lôi Báo càng cúi thấp đầu hơn.

Tôn Hà Nhai lúc này đột nhiên phì cười.

“Cái này vẫn chưa đủ sao.”

“Ngươi thử nghĩ mà xem, chuyện có liên quan đến hoàng thân quốc thích, việc này nếu không bẩm báo lên bệ hạ, thì mệnh lệnh này cũng không thể tùy ý ban ra được.”

“Đại nhân cứ xem như ta chưa từng đến đây đi, hạ quan cáo lui”. Lôi Báo không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa”.

“Ha ha ha, mới thế mà sợ rồi à?”

Lôi Báo cúi người hành lễ.

Nét cười trên gương mặt Tôn Hà Nhai cũng biến mất.

“Thực ra…ta cũng sợ lắm, vũng nước đục trong kinh thành quá sâu, nó sâu đến mức ta đây luôn phải cẩn thận dè chừng từng bước một.”

“Không vào được cảnh giới Nhập Đạo thứ bảy, chung quy cuối cùng cũng không chạy khỏi được bàn cờ này.”

Trông theo bóng dáng xa dần của Lôi Báo, Tôn Hà Nhai khẽ lắc đầu, trong lòng hắn lại nghĩ đến chính mình.

“Ta đã bị kẹt trong Nhật Du Cảnh gần mười năm, rốt cuộc đến bao giờ ta mới có thể nhập đạo?”

“Rốt cuộc thì cái gì mới là đạo?”

Đệ Lục cảnh Nhật Du cảnh, Đệ Thất cảnh Nhập Đạo cảnh.

Giống nhau như lạch trời vô cùng hiểm yếu.

...

Hai ngày sau.

Trong rừng rậm cách phía ngoài kinh thành một trăm dặm.

Lâm Quý đứng tại một chỗ Cực âm chi địa cuối cùng của phương viên trăm dặm .

Không thu hoạch được bất cứ cái gì.

“Cũng đến bước cuối rồi, bây giờ làm gì cũng không kịp nữa, chuyện này chỉ có thể đến đây vậy?”

Mười mấy chỗ Cực âm chi địa trong phương viên trăm dặm, nếu như không phải hai nơi đó cách nhau không xa, Lâm Quý cũng không có cách nào đi điều tra nhanh được như vậy.

Rõ ràng là không có thu hoạch gì cả, nhưng Lâm Quý lại không biết tại sao mà trong lòng cứ cảm thấy có vài phần rất may mắn.

Rời khỏi khu vực xung quanh Cực âm chi địa, vài dặm bên ngoài mới có được một dòng suối.

Lâm Quý tìm một tảng đá lớn rồi ngồi lên, nhìn xung quanh thấy toàn rừng rậm, đành thở dài một hơi.

“Thôi bỏ đi, ta cũng đã cố hết sức rồi, quay về phục mệnh thôi.”

Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Quý đứng lên.

Hắn hứng thú vì được đứng trên cao như thế, phóng tầm mắt ra xa liền có thể thấy một đỉnh núi cao đâm thẳng lên trời.

Đó là một tòa tháp cổ phong, Lâm Quý ước chừng, hắn cách nơi đó ít nhất cũng tầm khoảng một trăm dặm trở lên.

Nhưng đứng xa như thế, Lâm Quý mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ khi một dãy núi nối liền giữa trời và đất.

“Đó là… Bàn Long Sơn.”

Lâm Quý suy nghĩ một lúc, trong lòng đã có đáp án.

Đó chính là tổ địa của hoàng gia, nghe nói Tần gia mấy đời trước, người Tần gia đều lên Bàn Long Sơn để tu hành.

Nghĩ đến đó, Lâm Quý đột nhiên giật mình.

Hắn lập tức lấy địa đồ ra, lần theo kí ức để đối chiếu từng cái một.

Hắn ba lần liên tục đều xác định là hắn đã đi tra hết tất cả mọi nơi trong phương viên trăm dặm, Lâm Quý gấp địa đồ lại, hít một hơi thật sâu.

“Không phải chứ…”

Sơn Xuyên địa lý đồ của Giám Thiên Ty vô cùng rõ ràng chi tiết, giống như con suối dưới chân Lâm Quý, bề ngang chỉ đâu đó tầm hai ba thước, vậy mà cũng được ghi lại trên địa đồ.

Nhưng địa đồ cặn kẽ chi tiết là thế, duy lại có một nơi không có.

“Lăng mộ hoàng gia.”

Mọi việc liên quan đến hoàng gia đều là cấm kỵ, không có trên địa đồ cũng là việc rất đỗi bình thường.

Nhưng phương viên trăm dặm, ngoài trừ lăng mộ hoàng gia, cũng không còn nơi âm địa nào nữa.

“Hoặc là Lục Tần Thị bị bắt đi bên ngoài một trăm dặm, hoặc là… chỉ có thể ở trong lăng mộ hoàng gia.”

“Nhưng kẻ nào lại gan to bằng trời như thế? Lăng mộ hoàng gia lúc nào cũng có thủ vệ canh gác, hắn sao có thể làm được chứ?”

“Hay là nói do ta nghĩ sai rồi, Lục Tần Thị chính xác là bị mang đến chỗ xa hơn? Hay có thể nói trực tiếp là bị sát hại rồi vứt xác ở một nơi hoang vu hẻo lánh nào đó?”

Lâm Quý lại cảm thấy không thể có khả năng đó được, trăm dặm đã là cực hạn rồi.

Nếu như đơn thuần chỉ là bị giết, Lâm Quý cảm thấy còn có thể chấp nhận được.

Nhưng mà nếu như bị luyện thành biến bà, vậy thì trong một trăm dặm, cũng đã đủ xa lắm rồi.

Dù cho xa hơn nữa, biến bà cũng không có cách nào trở về lại kinh thành, thậm chí trong vòng một trăm dặm cũng rất khoa trương rồi.

“Đau đầu quá, thôi quay về rồi bàn sau vậy.”

Đối với chuyện này Lâm Quý đã cố gắng tận lực rồi, tiếp theo đây dù cho bất kì tình huống nào, hắn cũng không thể can dự vào nữa.

...

Đêm tối mịt, Lâm Quý cuối cùng cũng về đến kinh thành.

Hắn trực tiếp đi thẳng đến Lục phủ, dùng lệnh bài để đi vào, rất nhanh đã nhìn thấy Lục Quảng Mục.

Hai người cùng ngồi trong đại sảnh.

Lục Quảng Mục ra lệnh cho tất cả hạ nhân lui xuống, sau đó mới hỏi: “Thế nào?”

“Ta đã tra hết những nói Cực âm chi địa trong phương viên trăm dặm, không có bất kỳ manh mối nào.” Lâm Quý lắc đầu, theo bản năng ngước nhìn xung quanh.

Không thấy Lục Chiêu Nhi.

“Nha đầu đó đi làm việc ở Giám Thiên Ty rồi.” Lục Quảng Mục nhìn thấu được tâm tư đó của Lâm Quý, tiện miệng giải thích một câu.

Sau đó, hắn liền cầm vuốt ngọc bài của chính mình, nét mắt có chút vô định.

“Hai ngày nay vất vả cho ngươi rồi, chuyện này là do Trịnh gia ta xui xẻo, nên tới đây thôi là được rồi”. Lục Quảng Mục giọng trầm xuống.

Lâm Quý ưu tư một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Còn một chỗ cực âm chi địa, ta vẫn chưa đi tra.”

“Hả?” Lục Quảng Mục ngẩng đầu lên, đợi Lâm Quý giải thích.

“Lăng mộ hoàng gia.”

Nghe đến bốn chữ này, Lục Quảng Mục lập tức trừng mắt.

“Sao có thể chứ?!”

“Đây chỉ là suy đoán của mình tại hạ mà thôi, dù gì thì tất cả nơi cực âm chi địa đều không có chút manh mối nào, vậy chắc có thể chỉ còn mỗi lăng mộ hoàng gia là có khả năng nhất mà thôi.” Lâm Quý nói.

“Đương nhiên…cũng có khả năng Lục phu nhân đã bị hại…nhưng kẻ đứng sau chuyện này nếu muốn giết người mà phải ra tới tận ngoại thành, sao phải phức tạp như thế chứ.”

Nghe xong, Lục Quảng Mục trầm ngâm một hồi lâu.

Hắn đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

“Lâm Quý, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi cũng không cần đi điều tra tiếp nữa, quay về đi, đa tạ ngươi!”

Sau khi nói xong, bóng dáng của Lục Quảng Mục rất nhanh liền mất dạng.

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    12

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!