Ở dưới Long Thủ, Di Chương lột bỏ mũ trùm đầu của mình xuống, để lộ ra khuôn mặt giống hệt Chương Di đại sư.
Lão nhếch miệng cười một cái, nói: "Dĩ nhiên ta đã sớm chịu đủ rồi, ta vốn là ác thân, tính tình tà ác nhưng trong lòng ta lại luôn luôn hướng thiện! Lần nào cũng vậy, tuy ta làm điều ác nhưng tâm trí ta đều nghĩ đến những điều thiện lương tốt đẹp trên thế gian, khiến ta cảm thấy ta dơ bẩn xấu xa như thế nào! Liên tục hành hạ như vậy, làm sao ta còn cảm thấy chưa đủ?"
"Bởi vậy ta phải mượn Long mạch dùng một lát."
Di Chương thở ra một hơi dài, dường như mấy câu vừa rồi đã khiến cho lão thổ lộ ra được những tích tụ lâu ngày ở trong lòng.
"Chương Di, việc này đối với ngươi cũng rất có lợi, ngươi không nên ngăn trở ta chứ?"
Chương Di đại sư chắp tay trước ngực, nhìn Lâm Quý.
"Thí chủ."
Lâm Quý hiểu ý, hắn lấy từ trong ngực ra Vị Lai Tiễn.
Ngay khi Vị Lai Tiễn xuất hiện ở trong tay Lâm Quý, xung quanh nơi này đột nhiên đất rung núi chuyển.
Phía trên hang đá bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống, mặt đất dưới chân cũng liên tục lắc lư, hầu như khó có thể đứng vững.
Thế nhưng cho dù tình huống như vậy, hang đá vẫn không hề sụp đổ.
Luồng khí màu tím ở xung quanh hóa thành 1 vòng xoáy linh khí, sau một lát liền biến mất hoàn toàn. Nhưng cùng lúc đó, ở bốn phía quanh hang đá, một tấm bình chướng vừa mờ ảo vừa chân thật loáng thoáng xuất hiện.
Ở đối diện, khi Di Chương Tà Phật nhìn thấy đồng Vị Lai Tiễn trong tay Lâm Quý, sắc mặt của lão cũng đã khó coi tới cực điểm.
"Đó là Vị Lai Tiễn của Thiên Cơ? Tiểu tử, Thiên Cơ mượn vận khí của ngươi trộm lấy khí tức Hàng Ma Xử, lưu ở trên đồng Vị Lai Tiễn này? !"
Di Chương liếc mắt đã nhận ra Lâm Quý.
Lần trước họ đã gặp mặt ở bên dòng Lương Hà, sau đó Lâm Quý lại phá hỏng chuyện tốt của người mặc áo bào trắng.
Lão đã biết Định Hồn Hàng Ma Xử từng rơi vào trong tay Lâm Quý, cũng biết sự tình ở Quỷ Vương Thành có Thiên Cơ nhúng tay.
Nhưng mà vô luận như thế nào, lão cũng không nghĩ ra, kể từ lúc đó Thiên Cơ đã tính đến một bước cho ngày hôm nay.
Nhìn biểu cảm âm u của Di Chương, Lâm Quý lặng yên lui về phía sau vài bước, đi tới biên giới của đại trận.
Phía sau chính là địa đạo mà hắn từng đi, nhưng Lâm Quý thoáng cảm nhận được chỉ cần hắn dám lui về chạm vào đại trận, hắn sẽ lập tức phải thân tiêu đạo vẫn.
"Đại trận của Trấn Yêu Tháp đã được sửa chữa lại rồi, mặc dù chỉ là tạm thời." Lâm Quý âm thầm thấy lạnh ở trong lòng.
Từ giờ này khắc này, cái mạng nhỏ của hắn sẽ không còn ở trên tay mình.
Cùng lúc đó, Chương Di đại sư lại tiến lên trước một bước.
"Di Chương, 1000 năm đã trôi qua, thành Phật chỉ còn là hy vọng xa vời, nên thu tay lại đi."
"Thu tay con mẹ ngươi a!"
Giờ khắc này, Di Chương hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm.
"Chương Di, ta và ngươi là cùng một thể, tại sao ngươi cứ muốn đối nghịch với ta? Cứ mặc cho ta dùng Long mạch áp chế tâm ma, ta và ngươi sẽ trở thành hai người có thể trường sinh bất tử duy nhất trên thế gian này!"
"A di đà phật, đây chỉ là ảo tưởng." Chương Di thấp giọng nói.
Nghe vậy, khuôn mặt Di Chương càng tỏ ra xúc động.
"Tại sao lại là ảo tưởng? Song Thân Pháp khiến cho ta và ngươi phải chịu hành hạ suốt 1000 năm nhưng vẫn không chết, đây chính là trường sinh bất tử! Một khi tâm ma bị Long mạch trấn áp, thân thể của ta và ngươi sẽ được tự do! Đến lúc đó, chúng ta sẽ có vô cùng vô tận năm tháng để tu hành, để ngộ đạo!"
"Ta rất muốn biết Đệ Bát cảnh Đạo Thành cuối cùng là như thế nào, ta muốn biết Thiên Nhân cảnh trong truyền thuyết là như thế nào? Thiên Nhân Hợp Nhất ư, ta càng muốn biết sau khi Ngũ Suy cảnh giới Lục Địa Thần Tiên lại là thật hay giả!"
"Chương Di! Lão lừa trọc, ngươi đừng nói cho ta đây không phải là tâm nguyện của ngươi!"
Nói xong, Di Chương không để ý tới Chương Di đại sư nữa, lão chợt lấy ra một bộ xương lớn màu trắng đặt ở trên tay.
Khi thấy bộ xương này, Lâm Quý lập tức nhận ra, đây chính là bộ xương của Trư Long bên dòng Lương Hà lúc trước.
"Trư Long?" Lâm Quý không nhịn được lên tiếng.
"Ha ha ha, chính là con Trư Long kia!Trư Long từng bị ta bắt tới từ Đông Hải ném vào bên trong Lương Hà. Nó giả bộ làm thần sông nhận hết hương khói của đám dân chúng, quả nhiên có vài phần giống như Địa Thần."
Địa Thần chính là những yêu vật sau khi chịu hương hỏa của nhân gian sẽ cùng địa mạch của nơi này liên kết.
Cũng có thể gọi chúng với tên khác như sơn thần, thổ địa công....
Di Chương Tà Phật cười to nói: "Mà khi bị ta giết lúc nó chưa trở thành Địa Thần, lại dùng đám dân chúng từng hương khói cho nó luyện thành Vạn Dân Huyết, sau đó lấy Vạn Dân Huyết tế luyện thành Trư Long Cốt.của con heo có Long Tộc huyết mạch này
"
"A di đà phật, thiện tai thiện tai." Chương Di đại sư nhắm mắt lại tụng niệm, trên mặt ông tràn đầy thương cảm.
Ông ta là thiện thân, trời sinh thiện lương.
Bởi vậy ông mới vì hơn vạn người dân chết đi mà cực kỳ bi ai thống khổ.
"Khốn nạn, ngươi lạm sát nhiều dân chúng vô tội như vậy, tội thật đáng chết!" Lâm Quý phẫn nộ không thôi.
Nhưng mà hắn vẫn không hiểu, tại sao Tà Phật phải làm như vậy, những chuyện này với hắn mà nói vẫn còn rất cao thâm.
"Chương Di đại sư, tại sao lão phải làm như vậy?"
"Làm như vậy là để đổi trắng thay đen, y đã luyện thành 1 cái Long mạch giả, muốn dùng thứ này thay thế Long mạch thật sự của Cửu Châu ở Trung Nguyên." Chương Di đại sư giải thích nói.
"Đúng vậy, Đại Tần bội bạc chỉ vì Long mạch mà định giết ta, vậy ta sẽ cầm đi đồ đạc nên thuộc về ta, đạo lý thật dễ hiểu!" nụ cười trên khuôn mặt Di Chương Tà Phật càng thêm điên cuồng.
Chương Di đại sư khẽ thở dài: "Thu tay lại đi. Nếu Long mạch thay đổi, Cửu Châu sẽ sụp đổ, trời giáng xuống tai hoạ, dân chúng trăm họ lầm than."
"Việc này thì liên quan gì đến ta? Đây là do Đại Tần thiếu nợ ta đấy!"
" Long mạch là đồ vật của Cửu Châu, vọng tưởng độc chiếm, sẽ gặp trời phạt."
"Ta đã chịu hành hạ suốt 1000 năm, còn sợ trời phạt ư? Nếu việc này không thành, ta cũng chết!"
Nói đến đây, Di Chương Tà Phật đột nhiên giật mình, lão nhìn về phía Chương Di đại sư, trong mắt bỗng nhiên sáng ngời.
"Ha ha ha ha, Chương Di! Tuy ngươi nói rất quang minh chính đại, nhưng cũng đã lâu như vậy, ngươi vẫn chưa hề ra tay ngăn cản. Có phải tà niệm trong lòng ngươi đang làm loạn hay không?"
Vừa nghe lời này, Lâm Quý theo bản năng nhìn Chương Di đại sư.
Chỉ thấy khi Chương Di đại sư nghe xong thì nhắm mắt lại, ông ta chắp tay trước ngực nói không ra lời.
"Quả nhiên! Cho dù ngươi là thiện thân nhưng sau 1000 năm làm việc thiện, trong lòng ngươi cũng đã cảm thấy làm việc thiện cũng vô cùng chán ghét. Ngươi ước gì được làm ác, nhưng lại không cách nào có thể làm ác! Tựa như dù ta có muốn làm việc thiện cũng không thể làm được!"
"Loại tâm ma này chém không đứt, dù là ngươi cũng đã không còn chịu được nữa, muốn thoát khỏi nó đúng không? Lúc này, chẳng phải trong lòng ngươi đang nghĩ nếu mưu đồ của ta thành công, tâm ma được giải quyết, khi đó ngươi lại ra tay giết ta, tiếp tục để Long mạch trở về vị trí cũ?"
"Hay là nói, sau khi ta thành công mà ngươi không trảm được ta, trái lại ta sẽ bị thiên phạt tru sát, mang ngươi thân tử đạo tiêu cùng với nhau, như vậy cũng coi như một loại giải thoát?"
Nghe được lời này, Lâm Quý bỗng nhiên biến sắc, hắn vội vàng nhìn Chương Di đại sư.
Chỉ thấy sắc mặt của Chương Di đại sư vô cùng đau khổ, ông ta đang nhắm chặt hai mắt, chắp tay trước ngực.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác vẫn không động thủ!
Vị Lai Tiễn chỉ mang theo một chút khí tức của Hàng Ma Xử, đại trận chỉ có thể duy trì được nửa canh giờ.
Chỉ cần qua thêm một chút thời gian, Di Chương Tà Phật sẽ có thể rút đi,
"Đại sư! Thời gian không thể chậm trễ." Lâm Quý mở miệng thúc giục nói.
Chương Di đại sư không nói một lời.
Bên kia, nụ cười trên mặt Di Chương Tà Phật càng thêm càn rỡ.
"Ha ha ha, đừng uổng phí sức lực, y sẽ không xuất thủ! So với ta, y càng muốn được giải thoát, càng muốn chết!"
Tiếng nói vừa dứt, Di Chương Tà Phật khẽ vươn tay, một luồng khí tức màu tím lập tức hiện ra từ vách đá Long Thủ, chậm rãi hạ lên trên Trư Long Cốt trong tay lão.
Vẻn vẹn chỉ mấy hơi thở, Trư Long Cốt dường như sống lại, nó tự động bay lên giữa không trung, không ngừng xoay tròn.
Sắc mặt Lâm Quý khẽ biến, tiếp tục nói: "Đại sư! Nếu như Long mạch bị trộm, Cửu Châu sẽ sụp đổ, đây chính là ngươi nói! Tai họa như vậy chỉ sợ sẽ khiến vô số người phải chết, ngài nhẫn tâm nhìn thấy ư?"
"Có gì mà không đành lòng!" Di Chương Tà Phật cười lớn," thành công, tâm ma của y sẽ biến mất, hai người chúng ta có thể tiêu dao ở giữa thiên địa! Nếu như ta thất bại, hai chúng ta cũng phải chết ở dưới thiên kiếp, lập tức từ trong bể khổ suốt 1000 năm được giải thoát."
"Bất kể thành hay bại, Cửu Châu của Trung Nguyên, trăm họ dân chúng thiên hạ, có quan hệ gì với hai chúng ta lưỡng cơ chứ? !"
lời của Tà Phật còn chưa dứt, một luồng kim quang đột nhiên bùng lên từ trên người Chương Di đại sư.
Một Phật chưởng bỗng nhiên xuất hiện, nhắm phía Tà Phật ép tới.
"Đã đến bước cuối cùng này rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn phá hỏng chuyện tốt của ta? !" Tà Phật lập tức giận sôi lên.
"Đây cũng là ngươi đang tự phá hỏng chuyện tốt của mình!"
Cuối cùng Chương Di đại sư cũng mở mắt, suy nghĩ trong đầu trở nên thông suốt.
"Cho dù lão nạp muốn chết thì cũng không thể kéo theo muôn dân trăm họ trong thiên hạ chôn cùng."