Hơn 10 ngày sau, bên trong phủ nha ở Lương Thành.
Lâm Quý ngồi đối diện với Triển Thừa Phong, giương mắt nhìn Triển Thừa Phong đích thân ra tay châm trà cho mình.
Nếu đặt ở trước kia, lúc này hắn sớm đã giả trang ra một dáng vẻ kinh sợ, một mực cung kính bưng chén trà.
Nhưng mà giờ này khắc này, hắn chỉ ngồi một chỗ bướng bỉnh, ngay cả 1 điểm a dua nịnh hót trên người cũng không nhìn thấy.
Cho dù Triển Thừa Phong cũng cảm thấy kỳ quái.
Sau khi đặt ấm trà xuống, ông ta hơi tò mò nói: "Tuy ta biết tiểu tử ngươi cung kính đa số đều chỉ làm vẻ bề ngoài, nhưng tại sao sau khi ngươi trở về từ Kinh Thành, ngay cả điểm ấy làm ra vẻ cũng không muốn rồi hả?"
"Chẳng lẽ sau khi thấy các nhân vật lớn ở Kinh Thành, trở lại Lương Châu, ngươi đã chướng mắt vị quan Trấn Phủ tam phẩm như ta rồi hả?"
"Triển đại nhân, xin đừng trêu đùa hạ quan."
Lâm Quý cười khổ hai tiếng, hắn dâng lên đơn xin từ chức đã sớm viết xong.
Triển Thừa Phong tiếp nhận đơn, chỉ là vừa thấy hai chữ to trên phong thư, lông mày ông ta lập tức nhíu lại, vẻ mặt không vui nhìn Lâm Quý.
"Đơn xin từ chức? Làm sao? Lâm Quý, bổn quan thấy mình đối đãi với ngươi không tệ, cũng chưa bao giờ trách móc nặng nề gì ngươi..."
Lâm Quý vội vàng khoát tay lắc đầu, kể lại chuyện của mình đơn giản một lần
Nghe Lâm Quý tự thuật, Triển Thừa Phong nhíu mày lại sâu hơn, nắm lấy cổ tay của hắn dò xét một lát.
"Thật đúng là... Cái này chính là thủ đoạn của Tà Phật, ngay cả trong kinh mà cũng không tìm được phương pháp cứu chữa?" Triển Thừa Phong nhịn không được hỏi.
Mặc dù không tự đích thân tới hiện trường, nhưng mà những chuyện đã xảy ra trong kinh thành, người ở phía dưới không biết thì thôi, quan Trấn Phủ tam phẩm sẽ không bị che giấu, cũng không ai dám giấu giếm.
Dẫu sao quan Trấn Phủ cũng là cao tầng của Giám Thiên Ty, bất kỳ người nào đều nắm một châu chi địa ở trong tay. Ngoại trừ không quản lý việc dân sinh, nói là đại quan ở biên giới cũng không quá đáng.
"Có lẽ có người trong kinh có thể chữa được, nhưng ta chưa gặp được." Lâm Quý khẽ lắc đầu.
Ngay cả Phương Vân Sơn cũng hết cách, nếu muốn tìm kiếm tiếp, chỉ sợ cũng chỉ đành tìm tới ngự y của hoàng gia, hoặc là cao nhân tiền bối trong Hoàng tộc rồi.
Nhưng khi không được Bái Đế cho phép, ngự y hoàng gia sẽ tuyệt không vì một Du Tinh quan ngũ phẩm nho nhỏ như hắn mà ra tay.
Mà Bái Đế cũng sẽ không hạ chỉ vì Lâm Quý.
Về phần Hoàng Thất Tần gia?
Ở kinh thành lâu như vậy, Lâm Quý thậm chí còn chưa thấy qua mấy người của Tần gia, Thân phận của Hoàng tử, Vương gia Đại Tần rất cao quý, bình thường họ sẽ không tuỳ tiện ra mặt, càng khó có thể đồng hành cùng thứ dân.
Gia tộc mắt cao hơn đầu như vậy, Lâm Quý sẽ càng không đặt hy vọng ở trên người bọn họ.
Đã biết phiền phức trên người Lâm Quý, Triển Thừa Phong tự nhiên sẽ không nói cái muốn giữ lại gì nữa.
Ông chỉ cảm thấy vài phần tiếc hận.
"Ngươi đi rồi, trong khoảng thời gian ngắn, ta thật không biết nên để ai tới bổ sung vào vị trí Tổng Bộ."
"Ta thấy Tôn Hải cũng không tệ." Lâm Quý thuận miệng nói.
Trong số mấy vị bộ đầu Lương Thành, chỉ có Tôn Hải khiến cho Lâm Quý có thể xem trọng vài phần.
"Tôn Hải không được, phụ thân y đã đưa tin riêng cho ta, nhờ ta áp chế tiểu tử này." Triển Thừa Phong lại quả quyết lắc đầu.
"Phụ thân của Tôn Hải là…?" Lâm Quý ngẩn người.
"Ngươi chắc đã gặp qua, chính là quan Trấn Phủ Tôn Hà Nhai ở Kinh Châu."
"Tôn đại nhân là cha của Tôn Hải?" Lâm Quý trợn hai mắt nhìn, tin tức này đúng là rất kinh người.
Lâm Quý chợt nhớ tới, lúc trước khi mới gặp gỡ Tôn Hải, y đã từng nói chỉ có y sẽ không thể nào tranh chức Tổng Bộ.
Khi đó Lâm Quý cũng không hỏi rõ, hắn chỉ đoán tiểu tử này khả năng có ẩn tình khó nói.
Ai ngờ, vậy mà khó khăn lại đến từ cha ruột áp chế.
"Việc này lão Tôn đã dặn dò ta giữ kín như bưng, ngươi cũng đừng nói ra ngoài là được. Ta cũng vì nhìn ngươi sắp rời đi rồi, mới tiện thể nói ra thôi."
Nói là nói vậy, nhưng khuôn mặt Triển Thừa Phong rõ ràng xuất hiện vài phần thoải mái kỳ lạ.
Đó là sự vui sướng sau khi được chia sẻ.
Nhìn ra được, tựa hồ Triển Thừa Phong bị cái việc bát nháo này cho nhẫn nhịn rất lâu, bây giờ mới xem như nhả ra bớt khó chịu.
Sau vài câu chuyện phiếm, Lâm Quý mới đứng dậy cáo từ.
Hắn cũng không có lo lắng gì ở Lương Thành.
Tìm được Tôn Hải ở bên trong phủ nha, sau khi cáo biệt, Lâm Quý lại gặp được thủ hạ Chu Doanh của mình.
Hắn tiện tay đưa 1000 lượng ngân phiếu để Chu Doanh tìm việc khác.
Một người bình thường đi làm bộ khoái,
Chỉ có thể bởi vì sinh hoạt bức bách.
Nếu như không thể tu luyện, không bằng cầm tiền đi làm 1 cái phú ông.
Đối với việc này, khi Chu Doanh biết được Lâm Quý đã từ chức, y cũng đáp ứng rất dứt khoát.
Hiển nhiên y là 1 người thông minh.
Sau khi xử lý qua loa mọi việc ở Lương Thành, Lâm Quý lập tức rời khỏi Lương Châu, tiếp tục lên đường đi về phía nam.
...
Khi sắc trời lờ mờ tối, Lâm Quý đã có thể thấy đường nét của huyện Thanh Dương từ xa xa.
"Cuối cùng đã trở về." Lâm Quý thở ra một hơi dài.
Chỉ có thấy huyện Thanh Dương, mới có thể khiến cho nỗi lòng hơi có chút bấp bênh của hắn nhận được vài phần an bình, thoải mái.
Tựa như 1 kẻ lãng tử lang thang về tới cố hương của mình.
Có lẽ bởi vì sắc trời đã lờ mờ, thời điểm Lâm Quý đi vào thị trấn, tất cả những người bán hàng rong đều đang bận rộn thu dọn, không người nào để ý tới hắn.
Hắn cũng không sốt ruột đi vào huyện nha, mà dọc theo đường đi quen thuộc, quay về bên trong tiểu viện của mình.
Đẩy ra cửa viện, Lâm Quý vẫn không vội vàng đi vào, hắn dừng bước nhìn sang phía bên cạnh.
Bên đó là một mảnh đen nhánh, thần thức dò xét 1 lúc cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Dường như đã 1 đoạn thời gian không có người ở.
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên từ phía sau lưng.
"Người phương nào ở đây dò xét?!"
Thanh âm này cực kỳ quen tai, khuôn mặt Lâm Quý nổi lên vài phần vui vẻ.
Nhưng vừa quay lại thấy người nọ, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng lại hơn phân nửa.
"Thủ lĩnh?" Lỗ Thông có chút vui mừng nhìn Lâm Quý, nhưng ngay sau đó, gã lại theo bản năng nghiêng người đi.
Lâm Quý tiến nhanh hai bước, đi đến bên cạnh Lỗ Thông, hắn muốn nhìn rõ vật bị che chắn bên trái.
Lỗ Thông vẫn cường tráng cao lớn như thường ngày, nhưng cánh tay trái đã không thấy đâu, nơi đó chỉ còn lại tay áo trống rỗng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" sắc mặt Lâm Quý khó coi hỏi.
Lỗ Thông giật giật khóe miệng, trên mặt vẫn mang vài phần thong dong.
"Lúc trước có yêu quái hại người trong huyện, ta vừa vặn đụng phải."
"Thủ lĩnh, ngươi đừng chỉ nhìn ta thiếu đi 1 cánh tay, yêu quái kia có thực lực Đệ Nhị cảnh lại bị ta đánh chết tươi."
Lỗ Thông chỉ có tu vi Đệ Nhất cảnh, Luyện Thể cảnh, gã có thể vượt cấp đánh chết yêu vật Đệ Nhị cảnh, hoàn toàn chính xác đáng giá khen ngợi.
Chỉ có điều cái giá bỏ ra không khỏi quá lớn chút ít.
Nghe vậy, Lâm Quý cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đây chính là Yêu Bộ của Giám Thiên Ty.
So với việc chết oan chết uổng của những đồng liêu kia, Lỗ Thông có thể còn sống đã coi như may mắn.
Trầm mặc một lát, Lâm Quý lấy ra 1 hộp gấm ở trong bao, hắn lại lấy ra một viên Quy Nguyên Đan.
"Mau sử dụng viên thuốc này, ngươi thử đột phá Đệ Nhị cảnh đi."
"Đan dược này rất trân quý đúng không?" Tuy rằng thần kinh của Lỗ Thông không ổn định, nhưng y vẫn nhìn ra được đan dược này không bình thường.
"Đừng nói nhảm, cho ngươi ăn thì ăn." Lâm Quý đưa Quy Nguyên Đan tới, nói tiếp, "Thiếu một đầu cánh tay cũng không phải chuyện lớn, Giám Thiên Ty có Đoạn Tục Đan. Tương lai nếu ngươi có thể lập được công lao, chưa hẳn không thể hướng lên trên đòi hỏi một viên."
"Ha ha, ta cũng không dám hi vọng." Lỗ Thông cười ngây ngô tiếp nhận lấy đan dược rồi trực tiếp ném vào trong miệng.
Sau khi nhai hai cái, sắc mặt của gã lập tức đỏ bừng.
"Trở về tu luyện đi, không cần để ý đến ta, ta phải đi ngay."
"Vừa trở về đã đi luôn?"
"Yên tâm đi, chờ ta giải quyết xong sự tình còn sẽ lại trở về, tu luyện cho thật tốt, trở về đi."
Đưa mắt nhìn Lỗ Thông đi xa, cảm giác nhẹ nhõm trong lòng Lâm Quý khi trở lại huyện Thanh Dương đã tiêu tán hơn phân nửa.
Cuối cùng vẫn là tên thủ hạ đi theo hắn nhiều năm, bị đại nạn này, Lâm Quý không thể nào không dao động chút nào ở trong lòng.
"Thế đạo chết tiệt a."