Đây là lần đầu tiên Lâm Quý nhìn thấy Âu Dương Kha.
Trước kia chỉ thấy qua nét chữ có có chút đẹp, mỹ lệ bên trong thư, Lâm Quý còn cho rằng Âu Dương Kha chắc cũng chỉ là một người hào hoa phong nhã.
Nhưng vào giờ khắc này, hình tượng nhân vật ấy đang đứng trước mắt hắn, choàng một chiếc áo khoác ngoài, cánh tay so với bắp đùi Lâm Quý còn thô hơn, quả thực là làm cho Lâm Quý có chút bất ngờ.
Cũng vào lúc khi Lâm Qúy đang đánh giá Âu Dương Kha, cùng lúc Âu Dương Kha cũng đang đánh giá Lâm Quý một cách đầy hứng thú.
Khoảng chừng qua một lúc, gã mới chỉ vào một chiếc ghế bên cạnh nói.
"Ngồi đi."
Sau khi chờ Lâm Qúy ngồi xuống, gã mới mở miệng cười.
"Cho dù nơi này cách Tương Châu rất xa, nhưng danh tiếng của Lâm Quý ngươi vẫn như sấm rền bên tai."
Vừa nghe lời này, Lâm Qúy vội vàng khom người đáp.
"Câu này của đại nhân là sao?"
"Mặc dù có một số việc vẫn chưa loan truyền ra, nhưng phía trên cũng sẽ không lừa ta và các quan viên thị trấn khác, việc trấn yêu tháp trong kinh, ngươi chỉ là một tổng bộ Đệ Tứ Cảnh mà lại có dính dáng đến chuyện này, đúng là bản lĩnh không nhỏ đâu."
"Đại nhân đừng bắt hạ quan nói đùa nữa, đều là thân bất đắc dĩ mà thôi."
Lâm Quý lắc đầu cười khổ. "Nếu như có khả năng, loại chuyện này hạ quan đều muốn trốn tránh đến nơi xa xôi đấy."
Việc này hoàn toàn đều là do lão già Thiên Cơ kia mạnh mẽ lôi hắn vào, hắn muốn trốn cũng không trốn được.
"Ha ha ha, ngươi trái lại cũng rất thành thực!" Âu Dương Kha nhịn không được lại cười to hai tiếng.
Tiếng cười giảm xuống, biểu hiện trên mặt gã rốt cục cũng thu lại một ít.
"Lúc trước gửi thư cho ngươi, ngươi có đọc không?"
Lâm Qúy giật mình, hắn không nghĩ tới Âu Dương Kha lại chủ động nhắc tới chuyện này.
Lâm Qúy không định đề cập đến chuyện bất thành văn này.
Nhưng lúc này nếu chính Âu Dương Kha đã nói ra, vậy hắn cũng chỉ có thể thuận theo câu chuyện mà tán gẫu.
"Tại hạ đã đọc qua."
"Có cảm nghĩ gì không?" Âu Dương Kha lại hỏi.
"Không có cảm nghĩ gì cả, Giám Thiên Ti to như vậy thả ra vài loại sâu bọ có hại, không tính là có chuyện lớn gì." Lâm Quý cân nhắc nói.
Nhưng hiển nhiên Âu Dương Kha lại bất mãn với đáp án này.
"Ngươi không phải là người vụng về, bản quan muốn ngươi ăn ngay nói thật."
"Đại nhân thật sự muốn hạ quan ăn ngay nói thật?" Lâm Quý ngẩng đầu nhìn Âu Dương Kha.
"Đúng vậy." Âu Dương Kha gật đầu mở miệng nói.
Thấy tình huống như vậy, ánh mắt Lâm Quý hơi hơi nheo lại, trong lòng suy nghĩ, cảm giác được chút không thích hợp.
"Ở trong thư hạ quan nhìn ra được ý che chở của đại nhân, không muốn để hạ quan chuyện bé xé ra to mượn đề tài để nói chuyện của mình."
"Chỉ có như vậy?" Âu Dương Kha nhướng mày, "Có cái gì thì nói cái đó, không cần cùng bản quan pha trò."
Lâm Quý hít sâu một hơi.
"Hạ quan từ miệng Lí Phi biết được nạn trộm cướp ở Tương Châu còn có bàn tay khác ở phía sau màn, lúc đó lại thấy lời nói của đại nhân ở trong thư, hơi có chút mơ hồ không rõ ràng, bởi vậy hạ quan đoán đại nhân cũng cùng với nạn trộm cướp Tương Châu này có liên quan ."
Đây là Âu Dương Kha muốn hỏi, nếu hắn ta không hỏi, Lâm Quý cũng không nói.
Nhưng hắn ta cố tình hỏi, lại còn truy đến cùng.Vậy Lâm Quý đương nhiên cũng không có cái gì phải sợ, Âu Dương Kha muốn chọc thủng giấy trên cửa sổ của nhà người khác, hắn muốn ngăn cũng không được.
Còn không bằng thành thành thật thật nói ra.
Nghe được câu trả lời của Lâm Quý, nét cười trên mặt Âu Dương Kha càng tăng lên vài phần.
Gã lại hỏi: "Bản quan và nạn trộm cướp Tương Châu có quan hệ như thế nào?"
"Hoặc là hiểu rõ tình hình không báo, hoặc là không có sức lực để tóm gọn, hoặc là thông đồng làm bậy."
Nói xong những lời này, Lâm Quý liền ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Kha, muốn xem hắn ta rốt cuộc có phản ứng như thế nào.
Vẻ tươi cười trên mặt Âu Dương Kha tiêu tán, mặt trở nên không chút biểu cảm, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
"Nạn trộm cướp lớn nhỏ ở Tương Châu có hơn mười chỗ, thu hoạch hằng năm đều có một phần của ta." Âu Dương Kha trầm giọng nói.
Lâm Quý trầm mặc không nói, yên tĩnh lắng nghe.
"Sau lưng nạn trộm cướp là thế lực tông môn, những đạo tặc này ở Tương Châu làm loạn, phần lớn đều là loại phản đồ linh tinh của các tông môn đã vứt bỏ." Trên mặt Âu Dương Kha lại nổi lên vài phần trào phúng.
Dừng một chút, Âu Dương Kha cầm lấy tách trà trên mặt bàn, nhưng cũng chỉ cầm ở trên tay.
"Lâm Quý, ngươi vẫn luôn giữ chức ở Lương Châu, trước đó có từng đi qua Kinh Châu, Lương Châu không?"
"Chưa từng."
Âu Dương Kha lại đem tách trà đặt xuống.
"Bản quan từ chỗ đám thổ phỉ kia đoạt được đồ vật đều thu vào để ở trong nha phủ, triều đình cũng biết. Nhưng bút tiễn này lại chỉ có thể lưu lại ở Tương Châu, không thể chuyển giao đến kinh thành."
Nghe nói như thế, trong lòng Lâm Quý đã có vài phần hiểu rõ.
Như vậy Âu Dương Kha này, cũng là đồng lõa, nhưng phần lớn là hắn ta quá yếu đuối, cho nên mới lâm vào tình cảnh thân bất do kỷ.
"Vì sao tông môn lại giúp đỡ cho bọn thổ phỉ này?" Lâm Quý hỏi
"Nạn trộm cướp nhiều, Giám Thiên Ti không thể quản hết được, tông môn lại đem đám đạo tặc làm loạn này đường đường hoàng hoàng thu thập một chút, như vậy sẽ được lòng dân, mà đoạt được lòng dân........... đoạt được thiên hạ."
Lâm Quý hiểu rõ, nhưng cũng nói không ra lời.
Nó thậm chí không phải là một âm mưu bình thường, mà là dương mưu trắng trợn.
Nhưng riêng bách tính thì cứ ăn theo kiểu này, nghe gió là mưa, nói gì tin nấy.
Cơ sở của tông môn đó là đệ tử, đệ tử cũng là từ trong dân chúng mà ra.
"Thế lực các tông môn ở Tương Châu, nói chuyện so với triều đình còn hữu dụng hơn sao?" Lâm Quý hỏi.
"Chung quanh Tương Thành còn khá tốt, càng đi về phía Nam, càng ra ngoài tầm tay với." Thanh âm của Âu Dương Kha thấp thoáng.
"Dù sao..... Phía nam có một tông môn lớn."
Nói tới đây, Âu Dương Kha lại bưng tách trà lên, lúc này đây trái lại uống hai ngụm rồi mới buông xuống.
"Nói cho ngươi biết điều này là để cho ngươi biết điểm mấu chốt, kẻo khi đi Tương Châu ngươi lại không có ý kiến gì mà tin tưởng người khác. " Ngón tay Âu Dương Kha đặt lên bàn." ," Lí Hưởng kia sẽ tiếp nhận thế chỗ bộ đầu ở huyện Hoàng Lĩnh thay Lí Phi, hai người bọn hắn vốn là cùng một tộc, mà Lí gia lại là một tông môn rất lệ thuộc."
Có một số việc không cần phải nói quá rõ ràng, chỉ nhìn như ếch ngồi đáy giếng là đủ rồi.
Âu Dương Kha lại nói: "Chuyện trước kia xem như là giải thích cho ngươi nghe, kế tiếp có một việc cần ngươi xử lý, sai bồ cầu gọi ngươi tới, cũng là vì thế."
"chuyện gì?." Lâm Quý hỏi.
"Trên đường ngươi tới đây nhìn thấy không ít các tu sĩ đến chạy tới Tương Thành?"
"Đúng vậy." Lâm Quý gật đầu, hắn cũng cảm thấy việc này rất kì lạ.
"Ngoài Tương Thành ra, trên Bạch Từ Sơn cũng phát hiện ra một huyệt mộ không biết của tu sĩ thượng cổ nào, ngươi thân là Du Tinh Quan, vừa hay có thể đi một chuyến."
"Những tu sĩ kia đến vì huyệt mộ này sao? Bên trong đó có bảo bối gì à?" Lâm Quý cảm thấy có chút hứng thú.
Làm chức quan nhỏ ở Giám Thiên Ti nhiều năm, hắn vẫn chưa từng trải qua loại chuyện này.
Âu Dương Kha gật đầu, song lại lắc đầu.
"Bảo bối đương nhiên là có rồi, nhưng mời ngươi đi không phải vì chuyện đoạt bảo, mà là đi giết người."
"Giết ai?"
"Đệ tử nội môn của Thái Nhất Môn, Hoàng Cảnh."
Âu Dương Kha trầm giọng nói: "Người này vốn dĩ là Giám Thiên Ti đưa đến Thái Nhất Môn, nhưng sau lại làm phản, một đi liền không trở lại, còn tiết lộ ra không ít các chuyện cơ mật của Giám Thiên Ti ở Tương Châu."
"Làm sao hắn có thể dám bước ra ngoài khi đã phản bội từ chỗ Giám Thiên Ti được chứ?” Lâm Quý có chút kinh ngạc.
Kết cục của phản đồ Giám Thiên Ti, cho tới bây giờ đều chỉ có con đường chết.
Rốt cuộc, Giám Thiên Ti không quan tâm ngươi có muốn bỏ cuộc hay không, nhưng nếu như ngươi không muốn làm điều đó và rời đi, vậy đây không phải là vấn đề phản bội sao.
"Việc này vẫn chưa làm rõ, hắn là âm thầm làm phản, nhưng trong Thái Nhất Môn cũng không chỉ có một mình Hoàng Cảnh là người của Giám Thiên Ti."
"Nói tóm lại, lần này Hoàng Cảnh sẽ đi theo người của Thái Nhất Môn xuất hiện ở bên trong ngôi mộ lớn đó, ngươi đi giết hắn, nhưng đừng dùng thân phận của Giám Thiên Ti, tốt nhất là hãy làm việc thần không biết quỷ không hay."
Lâm Quý khẽ nhíu mày.
"Đại nhân, ta ở trăm dặm huyện Hoàng Lĩnh đều đã lộ mặt ra, lúc trước vào thành cũng là dùng thân phận của Giám Thiên Ti đấy."
Âu Dương Kha lại hoàn toàn không thèm để ý xua tay.
"Chí ít bây giờ hắn không biết ngươi, ngươi chỉ cần làm việc để ý chút là được."