Chương 18: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thiên nga nữ báo ân

Phiên bản dịch 7670 chữ

Tiếng trống và tiếng nhạc ở đại sảnh tầng một vốn đã ồn ào nay càng thêm náo nhiệt.

So với dáng vẻ không kiên nhẫn của Tông Nhi thì Lâm Quý chỉ đi men theo cửa sổ mà nhìn tình hình dưới tầng một.

Phần lớn thời gian thì ánh mắt của hắn đều dừng lại trên người đại sư.

“Mặc dù nhà sư này là người ăn cả thịt lẫn chay nhưng nhà sư mặc áo cà sa lớn như vậy lại ở thanh lâu thật là chẳng ra sao.”

Ngoài đại sư Hành Si thì Lâm Quý cũng nhìn thấy một khuôn mặt lạ.

Làm bổ đầu của huyện Thanh Dương, Lâm Quý biết nhừng người thường đi vào Minh Hoa lâu.

Đó chẳng qua là những đứa con phá gia chi tử của mấy ông chủ giàu có ở địa phương, hoặc một vài tên du côn không có tiền.

Sau đó đám giang hồ của đảng Hổ Đầu trên bàn tiệc cũng không chịu nổi.

Nhưng vào lúc này xuất hiện một khuôn mặt xa lạ ở dưới lầu một không nằm trong những người này.

Đó là một công tử trẻ tuổi mặc chiếc áo dài màu xanh, tóc cuộn rồi búi với vẻ ngoài khá tuấn tú.

Vị công tử kia đến đây chưa lâu, Lâm Quý nhìn lên lầu hai có khá nhiều cô gái, lặng lẽ quan sát đối phương.

“Tống Nhi, người kia là ai, sao ta chưa gặp bao giờ” Lâm Quý hỏi.

Tống Nhi nhìn về phía Lâm Quý chỉ rồi đáp: “Ồ, đó là Trịnh công tử đến từ Lương Thành, Trịnh Tề Thạc.”

“Từ Lương Thành đến ư, khi nào vậy?” Lâm Quý nhíu mày.

“Ngay khi bổ đầu ngài đi khỏi, cũng khoảng nửa tháng rồi.” Tống Nhi hạ giọng đáp: “ Lương Thành không phải bây giờ không trở về được sao, Trịnh công tử này đành phải dừng chân ở chỗ chúng ta thôi.”

Lâm Quý ung dung gật đầu, trên mặt hiện ra vài phần chán ghét.

Lại đến từ Lương Thành à!

Sở dĩ hôm nay hắn đến Minh Hoa lâu là bởi vì người Thanh quan nhân lộ diện đến từ Lương Thành.

Không giống như Trịnh công tử, Thanh quan nhân mới tới ngày hôm nay.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hiện giờ Lương Thành vẫn bị Quỷ Vương khống chế, cô làm sao có thể ra ngoài được.

Sau khi rời khỏi Lương Thành chính là huyện Thanh Dương, chẳng lẽ nửa tháng trước cô đã rời khỏi Lương Thành và ở trong vùng hoang vu sao.

Lâm Quý cảm thấy phiền lòng khi nghĩ về những điều không đúng này.

Nhưng hắn là bổ đầu của huyện Thanh Dương nếu yêu ma quỷ quái mà làm càn ở huyện Thanh Dương thì hắn không thể bỏ qua.

Âm thanh của tiếng trống và tấu nhạc dưới lầu dần dần dừng lại.

Các vị khách dường như đang sốt ruột chờ đợi, một đám người đều ho to muốn gặp mỹ nữ Lương Thành.

Tú bà liên tục từ chối nói rằng cô nương đang trang điểm xin các vị khách bình tĩnh.

Nhưng mà Tống Nhi lại nói với Lâm Quý, đó chỉ là mánh khóe của tú bà để kích thích sự hứng thú của họ mà thôi.

Trong lúc chờ đợi này, Lâm Quý vô tình nhìn thấy Hành Si đại sư ở dưới lầu.

Sau đó lại thấy ánh mắt của Hành Si đại sư sáng lên rồi đi lên lầu.

Yến Yến chủ động đứng dậy mở cửa trong mắt vẫn mang theo vài phần hiếu kỳ làm như chưa từng thấy hòa thượng đến thanh lâu.

Lâm Quý đứng dậy chào “Hành Si đại sư, lâu rồi không gặp.”

“Lâm thí chủ, người vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay chứ” Hành Si đại sư chắp tay trước ngực, hơi khom người.

Sau khi mời Hành Si đại sư ngồi, Lâm Quý liền thẳng thắn nói: “Hành Si đại sư đến Minh Hoa lâu là có điều gì không ổn với Thanh quan nhân đã xuất hiện ư”

“Tại sao Lâm thì chủ lại nói điều này?”

“Lúc này đến từ Lương Thành nói thì còn có ích gì nữa?” Lâm Quý thấp giọng khẽ cười: “Nói cách khac thì Hành Si đại sư có thể ra vào tự do ở Lương Thành nhưng một người phụ nữ đang nói về cuộc sống trong thanh lâu làm sao có thế so sánh được với đại sư?”

Hành Si đại sư cười khanh khách.

“Lâm thí chủ không hổ là bổ đầu ở đây”

“Quá khen” Chắp tay rồi Lâm Quý hỏi: “Nói một chút đi, có chuyện gì?”

“Cũng không có gì phức tạp, cô gái Thanh quan nhân kia… là một con thiên nga.”

“Hoặc là hồ yêu?!” Tống Nhi ở bên sửng sốt, vết máu trên khuôn mặt cũng mất đi ít nhiều.”

Sự việc ngày hôm qua cho dù hắn chưa từng trải qua nhưng hắn đã nghe qua một số điều.

Lâm Quý cũng đang muốn truy hỏi đến cùng.

Hành Si đại sư lắc đầu đáp.

Nghe vậy thì Lâm Quý cũng có phản ứng rồi trừng mắt nhìn Tống Nhi.

“Kinh ngạc gì, bình thường để ngươi đọc nhiều sách vậy mà các ký tự lại không biết, thật xấu hổ mà.”

“Là… người dạy dỗ đúng.” Tống Nhi rụt cổ lại.

Hành Si đại sư nói: “Vài ngày trước, nhà sư ở Lương Thành bị đã tắc thở, ngay sau đó ta bắt gặp một con thiên nga đi theo Trịnh công tử và nhóm của hắn, ta nghĩ đây là một con yêu quái muốn hại người cho nên ta phải truy lùng để bắt nó.”

“Ai ngờ sau khi ôm thiên nga ta mới biết mọi chuyện không giống như mình nghĩ.”

“Hả” Lâm Quý nhất thời nói.

Hành Si đại sư nhìn ánh mắt mãn nguyện của Lâm Quý uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Hôm đó con thiên nga sắp biến hình, khi hỏi về cơ duyên nói là ở bên cạnh ven hồ thì chợt gặp được nhóm người Trịnh công tử.”

“Trịnh công tử nhìn thấy vẻ đẹp của thiên nga nên đã ngâm thơ và nói rằng nếu thiên nga biến thành con gái, hắn sẽ ở bên cô mãi mãi.”

“Đây là một thỉnh cầu ẩn ý.” Lâm Quý hiểu rõ “Thiên nga này cũng coi như duyên phận đến rồi, trùng hợp vào thời điểm biến hóa hình hài thì gặp được việc này, cũng không tệ.”

Hành Si đại sư gật đầu, cười nói: “Lão tăng thấy thiên nga kia có lòng báo ân nên cũng giúp cô ta hóa hình, nghĩ rằng đó là một điều tốt lành.”

“Hôm nay đến Minh Hoa lâu này là cũng muốn chứng kiến người yêu sẽ thành người nha.”

Đang nói chuyện thì lầu dưới đột nhiên yên ắng lại.

Tất cả khách uống tới mặt đỏ tía tai đồng loạt nhìn lên cầu thang ở lầu hai.

Một số người còn chảy nước miếng khi nhìn thấy nó mà không hề hay biết gì.

Lâm Quý cũng nhìn hứng thú với ánh mắt trong veo.

“Mị thuật của yêu quái.”

“Là Hoan Hỉ Phật pháp của Phật gia.” Hành Si đại sư cười ngượng ngùng.

Lâm Quý ngẩn người nhìn về phía lão sư mập mạp, không nói lên lời.

Tuy nhiên cô nàng thiên nga vô cùng xinh đẹp, ngay cả Oanh Oanh và Yến Yến bên cạnh Lâm Quý cũng được coi là xuất sắc nhưng trước mặt cô nàng thiên nga đó thì họ lại kém hơn ba phần .

“Ta là Tô Quỳnh sẽ vì các vị khách quan mà diễn tấu một khúc.”

Giọng nói thanh cao cất lên, nữ thiên nga chậm rãi bước lên trên đài.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng theo nhịp điệu của ngón út màu xanh lá trên cây đàn tranh nghe sống động bên tai mọi người.

“Con thiên nga nữ này mới biến hình được mấy ngày lại hiểu rõ giai điệu ư?” Lâm Quý nhìn Hành Si đại sư.

“Tô cô nương có một sự hiểu biết tuyệt vời về nhịp điệu.”

“Đại sư, có ngày người vẫn còn hoàn tục đi làm mai mối.”

“Ha ha, Lâm thí chủ quá khen rồi.”

Lâm Quý khẽ lắc đầu, trong lòng hắn vẫn chưa nói ra.

Ngay cả khi người này không thể làm mai mối cũng đến thanh lâu chỉ dạy cô nương hẳn là dễ dàng.

Sau khi bài hát vang lên thì các vị khách vẫn còn đắm chìm trong vẻ đẹp vừa rồi.

Thiên nga nữ đứng dậy rồi chậm rãi đến trước mặt Trịnh công tử.

Nhìn thấy người đẹp đến Trịnh công tử vội vàng đứng dậy tặng quà.

“Trịnh công tử còn nhớ thiếp không?”

“Cô nương là…?”

“Ba năm trước, Trịnh gia ở Lương Thành cứu giúp nạn dân, cứu mạng sống già trẻ lớn bé nhà thiếp.” mắt thiên nga nữ ửng đỏ “Hiện nay, cha mẹ đã qua đời, thiếp một thân một mình. Ân tình của Trịnh gia ba năm trước thiếp không dám quên.”

“Trịnh gia nếu như để ý thiếp thì hãy đưa thiếp về làm thê làm thiếp hoặc làm trâu bò nô tỳ, thiếp cũng không có gì để nói.”

Trịnh công tử mở tròn hai mắt, rõ ràng là không ngờ tới lại có một loại chuyện tốt như vậy.

Trên lầu hai.

“Lão tăng ta bù đắp cho ngươi.” Hành Si đại sư có vẻ rất đắc ý.

Lâm Quý vừa mới chuẩn bị trêu trọc hai câu thì đột nhiên trong lòng kinh sợ.

Hành Si đại sư sắc mặc cũng thay đổi.

Ngay sau đó, có tiếng nổ.

Phần mái của Minh Hoa lâu bị thủng một lỗ lớn, dầm nhà đổ sập xuống làm nhiều khách mất mạng và bị thương.

Ánh trăng chiếu vào Minh Hoa lâu, một đạo sĩ mặc áo bào xanh từ cửa động nhảy xuống.

“Yêu nghiệt to gan, chết đi!”

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    20

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!