Huyện Lôi Trạch vốn là một trong những huyện thành ở cực nam của Tương Châu, cách Thái Nhất Môn cũng không quá xa.
Xuất phát từ huyện Lôi Trạch, một đường vừa đi vừa nghỉ, cũng chỉ mất ba bốn canh giờ, đám người Lâm Quý đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Thái Nhất Thành ở xa xa.
Nói là thành, nhưng ở đây lại không có tường thành, không có đường xá.
Giống như là tùy tiện tìm một chỗ trống rồi xây dựng một ít kiến trúc vậy.
Nhìn xa xa có một ngọn núi mây mù lượn lờ, nơi đó chính là vị trí của thiên hạ đệ nhất, lãnh tụ Đạo môn, Thái Nhất Môn.
Một đoàn bốn người nhanh chóng tiến vào thành.
Lúc này đã là đêm khuya, nhưng trong thành vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Hai bên đường có rất nhiều thương nhân, nhưng lại không có tiếng la hét chào hàng, người nào cũng chảnh, hoặc là bắt chéo chân nói chuyện phiếm, hoặc là dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện làm ăn.
Khách khứa lui tới không dứt, ở quầy hàng chọn lựa lựa chọn chọn, thoạt nhìn ngược lại có chút phồn vinh.
“Không khác gì thành bang của dân chúng, chẳng qua là người lui tới đều là tu sĩ mà thôi.” Lâm Quý mỉm cười.
Trên đường đến đây, Chung Linh nói không ít chuyện về Thái Nhất Thành này, miêu tả Thái Nhất Thành thành đệ nhất thành của tu sĩ.
Có lẽ là bởi vì quá chờ mong quá nên khi đến nơi này, Lâm Quý lại cảm thấy hơi thất vọng.
Ngoại trừ tu sĩ nhiều hơn một chút, bán đều là đồ đạc liên quan đến tu luyện ra, cũng không có gì đặc biệt.
“Tu sĩ cũng là người, chẳng qua là có chút tu vi mà thôi, không có gì đáng để kiêu ngạo.” Ngộ Nan ở bên cạnh nói nhảm một câu.
Lâm Quý lại gật đầu nói: “Nhưng người hiểu được đạo lý này không nhiều lắm.”
Bao gồm cả tu sĩ Giám Thiên Ti, những người Lâm Quý gặp qua, đại đa số đều tách bản thân ra khỏi những người bình thường, như thể họ sinh ra đã vượt trội hơn những người khác.
Thật ra cũng không có gì đáng để kiêu ngạo, chỉ là cha mẹ cho một thân thể tốt để tu luyện mà thôi.
Giọng nói của hai người cũng không nhỏ, bởi vậy khiến cho không ít người khinh thường nhìn Lâm Quý và Ngộ Nan.
Đối với việc này, Lâm Quý không chút do dự triển lộ khí thế, nhìn chằm chằm lại từng người một.
Thấy tất cả mọi người sợ tới mức im lặng, không còn dám nhìn nữa, Lâm Quý lập tức cười thành tiếng.
Đại đa số những người này đều chỉ là Đệ Nhất cảnh và Đệ Nhị cảnh, chỉ có thể coi là mới bước chân vào con đường tu luyện mà thôi.
Ngay cả tu sĩ Đệ Tam cảnh cũng không nhiều.
Đây mới là hiện trạng chung của các tu sĩ.
Chung Linh cười khổ chắp tay, nói: “Lâm Du Tinh, ở trong thành vẫn nên thu liễm một chút, vạn nhất chọc tới thủ vệ trong thành thì sẽ hơi rắc rối.”
Lâm Quý gật đầu, hắn vốn không có ý gây chuyện, vừa rồi chỉ là tiếp lời Ngộ Nan nói mà thôi.
Đồng thời hắn cũng âm thầm nhắc nhở Chung Linh, để cho cô bớt kiêu ngạo trong lời nói, xét về điểm này thì Chung Tiểu Yến vẫn tốt hơn tỷ tỷ nàng nhiều.
Đoàn người Lâm Quý đi trên đường vẫn khá nổi bật.
Chủ yếu là Ngộ Nan một mình khiêng hàng hóa cao chừng mấy người, quá mức khiến người ta chú ý.
Chung Linh cũng chú ý tới điểm này, bởi vậy đưa ba người Lâm Quý đi tìm một gian khách sạn ở lại, sau đó lại đưa Lâm Quý và Ngộ Nan đi tới bên ngoài một cửa hàng.
Cửa hàng này ở chính giữa Thái Nhất Thành, các cửa hàng khác trong thành chỉ cao hai ba tầng, nơi này lại cao chừng bảy tám tầng, như hạc đứng giữa bầy gà.
“Đây là Thái Nhất Các thuộc Thái Nhất Môn, mua bán một ít tài liệu, đan dược, binh khí các loại. Phàm là đồ vật có giá trị, trên cơ bản nơi này đều mua, giá cả cũng không quá thấp.” Chung Linh giới thiệu.
Lâm Quý gật gật đầu: “Treo cái tên Thái Nhất, nếu làm việc quá đáng, chẳng phải là sẽ bôi nhọ môn phái của các ngươi sao? Nơi này hẳn là già trẻ không gạt, dù sao ai cũng có thể không biết xấu hổ, nhưng chỉ có lãnh tụ Đạo môn thì không được.”
“Đúng là như vậy.” Chung Linh lại một lần nữa cười khổ gật đầu.
Xem như cô đã nhìn ra, thanh danh của Thái Nhất Môn ở trong lòng Lâm Quý cũng không quá tốt.
Nhưng đây cũng không phải chuyện cô có thể quản được, mặc dù Lâm Quý là muội phu trên danh nghĩa, nhưng chung quy hắn vẫn là một ngoan nhân chính diện đánh chết giao long cùng cảnh giới.
Hơn nữa còn là cấp trên trực tiếp của cô trong Giám Thiên Ti.
Không đắc tội nổi, ủy khuất cũng chỉ có thể chịu.
Lâm Quý và Ngộ Nan đi vào trong Thái Nhất Các, Chung Linh thì chào hỏi rồi đi cửa sau.
Có thể nhìn ra được sinh ý của Thái Nhất Các rất phát đạt. Trong đại sảnh tầng một có bảy tám người mang theo hàng hóa chuẩn bị bán ra giống như hai người Lâm Quý, còn có những người còn lại ở đây chờ, cũng không biết tại sao.
Ngoài ra, ở trước quầy bên trong đại sảnh, cũng bày ra không ít thứ tốt.
Các loại đan dược, binh khí, áo giáp… tất cả đều có đầy đủ, nhưng cấp bậc cũng không quá cao, phần lớn đan dược cũng chỉ là nhất phẩm cấp thấp nhất.
“Thái Nhất Các này chừng bảy tầng, Ngộ Nan, ngươi nói xem có thể mỗi lần lên một tầng, phẩm cấp của hàng hóa sẽ cao hơn một bậc?” Lâm Quý phỏng đoán nói.
Ngộ Nan ngáp một cái, y cũng không thèm để ý những thứ này, y chỉ để ý không biết lát nữa có thể nhận được bao nhiêu tiền.
Ở trong di tích, y cũng lấy được vài bình đan dược.
Tất cả đều là tiền.
Không bao lâu sau, Chung Linh đã quay lại, trong tay còn cầm một cái tấm thẻ.
“Gian số 1 chữ Thiên, đợi lát nữa Vân trưởng lão sẽ đích thân tiếp đãi các ngươi.”
“Vân trưởng lão là?” Lâm Quý hơi nhướng mày.
“Trưởng lão Thái Nhất Môn phụ trách sinh ý ở Thái Nhất Các, bình thường rất khó nhìn thấy hắn.” Chung Linh giải thích.
“Đa tạ.” Lâm Quý hiểu rõ.
Lại chờ đợi khoảng một khắc thì có thị nữ của Thái Nhất Các nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lâm Quý và Ngộ Nan.
“Hai vị khách nhân, Vân trưởng lão một lần chỉ gặp một người, các ngươi vị nào sẽ đi?”
Ngộ Nan vội vàng đứng dậy, lấy ra 5 cái bình nhỏ đưa cho Lâm Quý.
Đây là thu hoạch của y từ trong di tích.
“Lâm thí chủ, tiểu tăng trông cậy hết vào mấy thứ này sống qua ngày, phải bán với giá tốt đó.”
“Nói giống như ta bạc đãi ngươi lắm vậy.” Lâm Quý trợn tròn mắt, cầm đồ đi theo thị nữ đi vào gian phòng số 1 chữ Thiên sâu trong tầng 1.
Sau khi đi vào phòng, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài hoàn toàn biến mất, cả gian phòng yên tĩnh đến có chút nặng nề.
Một lão giả ngồi sau bàn, lẳng lặng nhìn Lâm Quý.
Lão là chủ sự của Thái Nhất Các, Vân trưởng lão.
“Đồ đạc không ít, hy vọng không phải là rác rưởi.” Vân trưởng lão mặt không đổi sắc nói.
Lâm Quý cũng không tức giận, bởi vì hắn nhìn không thấu tu vi của lão đầu này.
Mở gói đồ ra, đầu tiên là lấy bộ lông hồ ly trắng.
Một cỗ mùi hôi xuất hiện trong phòng, Vân trưởng lão phất tay nhẹ nhàng xua đi.
Lão đưa tay sờ vào bộ lông hồ ly, nhíu mày, nhìn về phía Lâm Quý.
“Bộ lông của yêu hồ Thanh Khâu? Hẳn là yêu hồ Đệ Ngũ cảnh, ngươi giết nó sao?”
“Đúng vậy.”
“Lá gan không nhỏ, đám hồ ly kia cũng không dễ chọc, ngươi giết người của bọn chúng, bọn chúng sẽ tìm ngươi trả thù.”
“Nếu ta không giết nó thì người chết bây giờ đã là ta, bọn họ muốn trả thù thì cứ trả thù thôi.” Lâm Quý không thèm để ý.
Vân trưởng lão nghe vậy, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vài phần tươi cười.
“Ha ha ha, đúng là như vậy.”
Dứt lời, lão gấp lông cáo lại.
“Đồ vật không tệ, mặc dù có mấy chỗ hư hao, nhưng vẫn có thể làm được bảy tám cái áo khoác, 2000 Nguyên Tinh thì thế nào?”