Lâm Quý cũng không biết Thái Nhất Môn đang toan tính cái rắm gì, nhưng hắn đoán rằng họ không cần phải gây bất lợi cho hắn.
Nói chung là hắn không có mâu thuẫn gì với Thái Nhất Môn, nói đúng hơn là mặc dù Lâm Quý biết rõ trong Thái Nhất Môn có không ít kẻ xấu, nhưng Thái Nhất Môn lại không biết rằng Lâm Quý đã nắm được tình tình của Thái Nhất Môn
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng chính xác là đạo lý này.
Nếu như lại nói cụ thể một chút, thì lúc trước ở Tương Châu, Lâm Quý chỉ quen biết duy nhất một người. Đó chính là Hầu Miểu, kẻ đã nuôi dưỡng Bách Túc quân mà thôi.
Có điều Hầu Miểu chỉ là một gã Đệ Tứ Cảnh, cho dù bây giờ gặp lại, Lâm Quý cũng không để trong lòng, đương nhiên là hắn cũng không biết Hầu Miểu đã sớm bị giết. (Chương 98)
Tạm thời gác lại nghi ngờ trong lòng, Lâm Quý và Ngộ Nan quay lại bên trong khách sạn.
Hai người kể sơ qua một lần chuyện đã xảy ra với Chung Tiểu Yến, Chung Tiểu Yến cũng không hề quan tâm bọn họ buôn bán và chia lời bao nhiêu Nguyên Tinh, sau khi trò chuyện rảnh vài câu, ba người ước định ngày mai họ sẽ cùng đi Thái Nhất Môn một chuyến.
Về đó, Lâm Quý trở lại phòng của mình, lấy ra Càn Nguyên Đan.
"Không ngờ rằng đan dược lấy được bên trong di tích lại trân quý như vậy, đặc biệt là Càn Nguyên Đan, ba viên đan dược này cũng đủ để đổi mấy món bảo khí."
Lúc ở đấu giá hội, trên đài cũng có xuất hiện mấy món Bảo Khí, nhưng chẳng qua phần lớn giá cả của đồ vật chỉ khoảng một vạn mà thôi.
Về phần những Linh Khí đẳng cấp do Thiên Công Phường luyện chế thì không cần đề cập tới cũng được.
Nghĩ tới đây, Lâm Quý hơi có chút đau lòng ném một viên Càn Nguyên Đan vào trong miệng.
Đan dược vào miệng lập tức tan ra, hóa thành một dòng nước chảy thẳng vào cổ họng của hắn.
Ngay sau đó, Lâm Quý cảm thấy một hồi chóng mặt, sau một khắc, hắn bỗng nhiên nhìn thấy hình như chính mình đang ngồi thẳng ở trên giường.
Hắn sững sờ mất một lúc mới phản ứng được.
"Vậy mà ta lại bỗng nhiên Nguyên Thần xuất khiếu rồi?"
Nguyên Thần rất nhân tính hóa đánh giá thân thể của mình, hắn cũng cảm giác được có một chút tăng trưởng.
Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối om, ban đêm vừa vặn là thời gian tu luyện Nguyên Thần Dạ Du Cảnh.
Tâm niệm vừa động, Nguyên Thần của Lâm Quý đã bay vút đến mái nhà của khách sạn, khoanh chân ngồi xuống nghênh đón ánh trăng.
Chỉ có điều hắn còn chưa kịp bắt đầu tu luyện, thì trong đầu lại vang lên một giọng nói.
"Là ai đang dẫn động lực lượng Nguyên Thần ở trong thành?"
Lâm Quý ngẩn người, theo bản năng nhìn về nơi xa, thanh âm này rõ ràng từ đáy lòng của hắn vang lên, nhưng mà hắn lại có thể phát giác được phương hướng mà nó truyền đến.
Tiếp đó hắn nhìn thấy từ khoảng cách rất xa trong Thái Nhất Các, một ánh mắt tựa như ánh mặt trời hừng hực đang nhìn thẳng vào mình,.
"Ồ? Tiểu bằng hữu, là ngươi sao?"
"Vân trưởng lão thứ lỗi, vãn bối vừa dùng Càn Nguyên Đan, cần phải tu luyện để luyện hóa dược lực."
"Đừng nóng vội. Cẩn thận một chút, tu luyện Nguyên Thần không phải việc nhỏ, đừng để phạm bất kỳ sai lầm nào."
"Đa tạ Vân trưởng lão đã quan tâm."
Sau đó Lâm Quý chợt cảm giác Vân trưởng lão đã thu hồi ánh mắt, hắn thở dài một hơi.
Bên trong Thái Nhất Thành quả nhiên canh phòng nghiêm ngặt, thoạt nhìn không có phòng bị, nhưng mà chỉ cần một chút xíu gió thổi cỏ lay, lập tức sẽ đưa tới tra xét.
Vân trưởng lão chắc là nhân vật đứng đầu trong Đệ Lục Cảnh. Bởi vì Nguyên Thần của ông ta, hầu như rất giống với Nguyên Thần của vị phái Thanh Thành trưởng lão mà Lâm Quý từng thấy ở huyện Thanh Dương lúc trước.
Tựa như ánh lửa mặt trời, khiến yêu tà không thể tới gần.
Đây là đặc điểm điển hình của tu sĩ Nhật Du Cảnh.
Nếu như đến Đệ Thất Cảnh, lực lượng sẽ càng thu phát tự nhiên, không thể nhìn ra manh mối.
Lâm Quý nhanh chóng vứt bỏ tạp niệm ở trong lòng, hắn bắt đầu thu nạp ánh trăng, tiến vào trạng thái tu luyện.
Thoáng qua chớp mắt, đã tới hơn nửa đêm.
Cho đến khi ánh sáng của vầng trăng bị mây mù trên bầu trời che khuất, Nguyên Thần của Lâm Quý mới quyết định tạm thời kết thúc tu luyện.
"Một viên Càn Nguyên Đan đã khiến Nguyên Thần của ta tăng lên cảnh giới Đệ Ngũ Cảnh trung kỳ... Nhưng nó cũng để lại không ít độc tố trong cơ thể."
Lâm Quý có thể cảm nhận được, thời điểm mình vận hành lực lượng của Nguyên Thần dường như có gặp một chút cản trở. Đây là hậu quả do hắn không thể hoàn toàn luyện hóa Kiền Nguyên Đan mang đến.
Cũng không cần bận tâm, chỉ cần qua vài ngày, chút tác dụng phụ này sẽ biến mất.
Nhưng mà trong thời gian ngắn, hắn sẽ không thể tiếp tục ăn vào Kiền Nguyên Đan.
"Quả nhiên, lấy Đệ Ngũ Cảnh luyện hóa đan dược thất phẩm, vẫn còn có chút miễn cưỡng."
Chẳng qua cho dù như thế nào, việc tu luyện Nguyên Thần đã có một bước tiến lớn về phía trước, đây là một chuyện tốt.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, Lâm Quý đoán chừng còn một lúc nữa mới đến thời điểm hừng đông.
"Vừa vặn trên tay ta còn có Tụ Khí Đan ngũ phẩm, ta cứ thử dùng một viên, nhìn xem có thể khiến tu vi đột phá đến Đệ Ngũ Cảnh trung kỳ hay không?"
Nghĩ tới đây, Nguyên Thần lập tức hóa thành một luồng ánh sáng, chui thẳng vào bên trong thân thể.
Tiếp đó Lâm Quý tỉnh lại trên giường, hắn lập tức lấy một viên Tụ Khí Đan ném vào trong miệng, sau đó hắn bắt đầu vận hành Hạo Khí Quyết.
Chờ cho dược lực bắt đầu phát huy công dụng, đan điền của hắn cũng không ngừng liên tục co giãn, linh khí trong kinh mạch lưu chuyển càng lúc càng thuận lợi.
Thời gian lại trôi qua hai canh giờ.
Lâm Quý chợt mở hai mắt ra, quanh người hắn dấy lên một luồng sóng khí, gió mạnh thổi bay mọi thứ làm căn phòng trở nên bừa bộn.
"Đệ Ngũ Cảnh trung kỳ."
Lần đột phá này thuận lợi quá mức, khiến cho Lâm Quý cũng không kịp trở tay.
Tuy nhiên hắn có thể đột phá trung kỳ nhanh như vậy, vẫn dựa vào quà tặng của thiên đạo mang đến qua việc trảm con giun dài, vì thế Lâm Quý cũng không có chút nào tự mãn.
"Vẫn là nhờ có Nhân Quả Bộ."
Mang theo vài phần cảm khái, Lâm Quý nhảy xuống giường.
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.
Hắn nghỉ ngơi và hồi phục chốc lát, sau đó hắn ra khỏi phòng để đi gặp Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến.
Hai người họ cũng đã sớm chuẩn bị xong.
Chờ ở khách sạn một thoáng, Chung Linh cũng xuất hiện.
"Lâm Du Tinh." Nàng vừa lên tiếng chào hỏi, vừa đảo mắt liếc Chung Tiểu Yến.
Chung Tiểu Yến cũng không hề sợ hãi chút nhìn ngược lại, tuy hai tỷ muội này không nói một câu nào, nhưng rõ ràng họ đã bắt đầu phân cao thấp.
Lâm Quý vội vàng cắt ngang: "Làm phiền Chung cô nương dẫn đường."
Thấy Lâm Quý mở miệng, lúc này Chung Linh mới bỏ qua, cười nói: "Thuộc bổn phận phải làm, Lâm Du Tinh không cần khách sáo như vậy. gian phòng trong khách sạn này cũng có thể trả lại rồi, ta đã an bài chỗ ở cho mọi người ở bên trong môn phái."
"Phiền toái." Lâm Quý nói lời cảm tạ.
Sau khi trả phòng khách sạn, dưới sự hướng dẫn của Chung Linh, ba người Lâm Quý đi thẳng về phía ngọn núi lớn của Thái Nhất Thành.
Lúc đi ngang qua Thái Nhất Các bên trong thành, Lâm Quý hơi ngạc nhiên phát hiện Vân trưởng lão đang cười tủm tỉm đứng ở cửa ra vào.
"Nhìn tiểu hữu tinh lực tràn đầy, linh khí trong cơ thể cũng tăng trưởng không ít, đoán chừng tối hôm qua ngươi đã có thu hoạch rất lớn?"
"May mắn, ta vừa mới đột phá."
"Chúc mừng." Vân trưởng lão tỏ ra vui mừng, tiếp đó ông quay người đi vào trong Thái Nhất Các.
Việc này khiến cho Lâm Quý có chút không tìm được đầu mối.
Một bên Chung Linh lại nói: "Lâm Du Tinh không cần để ý, Vân trưởng lão chính là như vậy, ông ấy chưa bao giờ keo kiệt khi khích lệ người mà ông ấy ưa thích.
Lâm Quý gật đầu, cũng không để ở trong lòng.
Sau khi ra khỏi Thái Nhất Thành, đi tầm hai ba dặm về hướng nam, trước mắt họ đã xuất hiện một tòa núi cao xanh um tươi tốt.
Trong rừng rậm dưới chân núi, người ta tạo ra một con đường mòn rộng khoảng 3~5m, một đường rêu xanh che kín thềm đá hướng lên trên.
Họ lại theo Chung Linh đi thẳng lên núi.
Trên đường, thi thoảng có thể thấy vài người trẻ tuổi thần sắc cung kính, mồ hôi nhễ nhại đang cắm đầu leo lên núi.
Bên cạnh đó còn xuất hiện một vài đệ tử Thái Nhất Môn mặc trường bào màu xanh, bọn họ cười cười nói nói đang lên xuống núi.
Khi những đệ tử này nhìn thấy Chung Linh, họ đều dừng bước lại, khom mình hành lễ, miệng chào sư tỷ.
Tất cả đối với Lâm Quý mà nói, chung quy rất là mới lạ.
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính đặt chân đến một cái tông môn.
Thậm chí còn là tông môn được xưng là thiên hạ đệ nhất tông môn.