Chương 21: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Trảm yêu đao

Phiên bản dịch 8787 chữ

Đêm về khuya, Lâm Quý ngồi xếp bằng ở trên giường. Linh khí không ngừng chạy tại tứ chi bách hải của hắn, mỗi lần chạy được một chu thiên lại lớn mạnh một phần.

Công pháp mà hắn tu luyện là Giám Thiên Ty 《 Chính Khí Quyết 》, đây là công pháp chủ tu của Giám Thiên Ty từ lúc vương triều Đại Tần khai quốc đến nay.

Vị Đại Ty chủ đầu tiên đã đại công vô tư, công bố công pháp này với tư cách là công pháp chủ tu của Giám Thiên Ty, chỉ cần là người có cống hiến cho Giám Thiên Ty thì có thể được phếp tu luyện. Việc này khiến cho yêu ma quỷ quái trong thiên hạ không dám quấy phá bừa bãi, giúp giang sơn Đại Tần luôn vững mạnh.

Đây cũng là một trong những lý do Lâm Quý đã gia nhập vào Giám Thiên Ty, chính là vì bộ công pháp này.

Nhất Đại Ty chủ chính là một cường giả Đệ Bát cảnh, điều này đồng nghĩa là Chính Khí Quyết có thể tu luyện đến Đệ Bát cảnh, có thể nói là công pháp cao cấp hiếm có. Nhưng cũng chính vì thế, công pháp này cực kỳ khó tu luyện. Phóng tầm mắt trong cả Giám Thiên Ty, không ít người đã tình nguyện lựa chọn công pháp hơi yếu hơn một chút, cũng không muốn lựa chọn Chính Khí Quyết

Chính vì tiến cảnh quá chậm.

Nhưng mà vấn đề này đối với Lâm Quý mà nói lại không tính là vấn đề gì. Sau hai canh giờ, Lâm Quý cuối cùng đã khống chế được linh khí bất an trong đan điền.

"Chỉ một lần này, đã bằng với tiến độ của ta tu luyện hai tháng bình thường." Lâm Quý âm thầm nghĩ ngợi.

Trước đây, sau khi dùng Nhân Quả Bộ trừ yêu ma, tu luyện cũng có tiến triển, nhưng tuyệt đối không có tiến triển thần tốc như vậy.

Cho dù Lâm Quý tu luyện vốn cũng không có bình cảnh rồi, nhưng cũng không thể nào tự nhiên tăng lên tu vi như vậy.

"Đạo sĩ kia đã làm cái gì. . ."

Lâm Quý rất rõ ràng, ngày hôm qua những dân thường uổng mạng tại Minh Hoa lâu, tuyệt đối chỉ là một phần nổi trên tảng băng trong những việc xấu xa của gã đạo sĩ. Nếu không lần này hắn tu luyện tuyệt đối không thể tăng nhanh đến như vậy.

Suy nghĩ chốc lát, Lâm Quý cũng nghĩ không ra. Dù sao người chết đều đã chết, hắn cũng là chẳng quan tâm nữa.

Ngoài cửa sổ, màn đêm đã lặng yên rời đi. Từ phía đông một vòng ánh sáng rực rỡ dần bao phủ lên Thanh Dương huyện.

"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay ban thưởng từ thiên đạo sẽ xuất hiện, không biết sẽ là cái gì đây?"

Tâm trạng thoải mái, Lâm Quý hiếm khi mặc lên y phục bộ đầu, đeo kiếm đi ra khỏi tiểu viện. Nhưng tâm tình của hắn rất nhanh liền bị đánh vỡ. Lâm Quý sắc mặt u ám đứng trước cửa hàng bánh nướng của Lý gia.

"Biết rõ ta đang tại trong huyện, vậy mà không để lại cho ta hai cái hả?"

"Sáng mai mời ngài đến sớm hơn đi, hôm nay bánh đã bán hết rồi." Lão Lý vừa nói vừa thu dọn bếp lò trước mặt Lâm Quý, sau đó đóng cửa hàng.

Bất đắc dĩ, Lâm Quý chỉ có thể tìm nơi khác để ăn sáng, đi chưa được mấy bước đã gặp Lỗ Thông đang đi tuần trên phố.

Thật ra Yêu Bộ không cần phải tuần phố, loại chuyện nhỏ nhặt này bình thường sẽ giao cho Tống Nhị hoặc bộ khoái bình thường là được.

Nhưng mà Lỗ Thông là một kẻ không chịu ngồi yên một chỗ. Ngoài ăn uống gã liền rất thích đi dạo chơi.

Lâm Quý đã từng nói gã mấy lần, nhưng mà Lỗ Thông vẫn mắt điếc tai ngơ, mỗi ngày đều đúng hạn đi dạo trên đường. Mấy lần về sau, Lâm Quý cũng không nói nữa.

Dù sao thì gã ưa thích đi dạo còn tốt hơn so với mang tiền ném vào sòng bạc và kĩ viện.

"Lão đại, trưa nay chúng ta ăn gì?" Lỗ Thông hỏi.

"Ngươi ngẩng đầu nhìn lên trời thử coi." Lâm Quý sắc mặt ưu tư.

Lỗ Thông ngẩng đầu nhìn lên, không thấy có gì lạ , gãi đầu hỏi: "Bầu trời không có cái gì a."

"Nhìn về phía đông đi."

"Phía đông chỉ có mặt trời."

Lâm Quý đánh một cái tát vào trên gáy của Lỗ Thông.

"Mặt trời vừa mới lên tới, trời còn chưa sáng hẳn đâu, ngươi đã nghĩ buổi trưa ăn cái gì rồi hả?"

"Ha ha." Lỗ Thông cười ngượng ngùng hai tiếng.

Hai người cùng nhau đi dạo trong huyện. Nửa canh giờ sau, bọn họ trên tay đã bê đầy các loại đồ ăn. Hoa quả bánh ngọt bánh thịt trứng luộc đủ loại thức ăn. Đây đều là từ các tiểu thương bên đường đưa tới.

Bọn họ đã không muốn lấy tiền, còn luôn miệng khen Thanh Dương huyện là nơi tốt, các vị quan lão gia không ức hiếp dân đen bọn họ…

"Lão đại, ta thấy làm bộ khoái thật rất tốt." Lỗ Thông đã ăn xong một chiếc bánh thịt, miệng còn dính đầy dầu mỡ, "Ăn uống không cần trả tiền a."

"Chúng ta thế này thì tính là cái gì, ngươi về sau đi địa phương khác nhìn sẽ thấy, thế nào mới được gọi là cẩu quan a."

"Cẩu quan?"

"Ăn chặn hăm dọa dân thường, lấy việc công làm xằng làm bậy." Lâm Quý thuận miệng nói, "Biết rõ vì sao mỗi tháng Tống Đại của Hổ Đầu Bang phải cho chúng ta hiếu kính ngân lượng sao?"

"Vì sao?"

"Bởi vì tại nơi khác, loại bang hội ngầm này đều có bộ đầu bộ khoái làm ô dù." Lâm Quý cười nhẹ hai tiếng.

"Chúng ta không nhận tiền, Tống Đại muốn kiếm tiền liền không thể an tâm được, ngươi nghĩ là gã muốn tặng tiền cho ngươi? Gã chỉ là đang sợ hãi đó."

Lỗ Thông tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, Lâm Quý chẳng quan tâm y hiểu hay không hiểu. Tên ngốc đại cá tử này chưa từng rời khỏi Thanh Dương huyện, thế giới của y cũng chỉ gói gọn trong một mẫu ba phần đất nơi này.

Tuy rằng Lâm Quý thường thường cười y ngu dốt lại không biết chữ, nhưng loại cuộc sống đơn giản này, chẳng lẽ không phải là một loại may mắn, nhất là tại trong thế đạo hỗn loạn như thế này.

Lúc này, phía trước vang lên một trận ồn ào đột nhiên.

"Đi qua xem một chút." Lâm Quý lôi theo Lỗ Thông đuổi tới.

Đi đến hiện trường mới phát hiện, là Tiền gia công tử mở cửa hàng gạo trong huyện đang cùng một tên đạo sĩ cãi cọ.

Tiền công tử đang cầm trên tay một thanh đại đao, thoạt nhìn vỏ đao nạm vàng khảm ngọc cực kỳ quý giá, nhìn qua liền biết giá trị rất xa xỉ. Thế nhưng thanh đại đao lại rất bình thường, trên thân đao còn có một vài điểm bị rỉ sét. Thậm chí lưỡi đao còn chưa khai phong (mài sắc bén).

"Ngươi là tên cẩu đạo sĩ, dám lừa gạt tiền của ta, một cây phá đao không có khai phong mà bán 500 lượng!" Tiền công tử thở gấp nói.

Đạo sĩ trong quầy bán hàng lại vuốt vuốt chòm râu dê trên cằm, cười tủm tỉm nói: "Đao có chút không tốt, nhưng vỏ đao… “

"Vỏ đao cũng là đồ giả! Màu vàng này là thuốc nhuộm, ngọc thạch này là đá cẩm thạch đánh bóng! Ngươi cho rằng ta dễ lừa gạt như vậy hả?"

Một bên Lỗ Thông cười hì hì nhìn náo nhiệt, không một chút nào muốn đi lên ngăn lại. Lúc này lực chú ý của Lâm Quý lại đặt ở trên đại đao bị Tiền công tử vung vẩy trước mặt.

"Minh Châu bị che đậy a, đây là một thanh Trảm Yêu đao."

Mở ra linh nhãn, Lâm Quý lập tức xem thấu hình dáng đại đao kia. Trên thân đao có khắc lấy rất nhiều đường vân, loáng thoáng thấy yêu khí lưu chuyển. Cỗ yêu khí này là lệ khí của những yêu quái bị chém do đại đao hội tụ thành, nói rõ đao này chém qua không ít yêu quái.

"Một thanh Trảm Yêu đao tổ truyền, mà bán có 500 lượng?"

Vừa nghĩ tới đây, Lâm Quý đột nhiên kịp phản ứng. Đây chẳng lẽ là thiên đạo ban tặng việc làm thịt tên đạo sĩ ngày hôm qua.

Chỉ là hắn lại dùng kiếm, hơn nữa kiếm của hắn cũng không phải là phàm phẩm. Chính là khi hắn thăng chức Bộ đầu, quan trấn phủ Lương Châu Triển Thừa Phong đại nhân, đã ban cho từ trong kho của phủ thành Giám Thiên Ty.

Nhưng bất kể thế nào hắn đã nhìn thấy thì không thể bỏ qua được.

"Tiền công tử, đao này của ngươi không tệ." Lâm Quý thuận miệng nói.

"Ah, Lâm bộ đầu." Tiền công tử đang oán giận sục sôi, thoáng cái lửa giận đã biến mất không thấy gì nữa, cung kính hành lễ cười nói: "Lâm bộ đầu nếu là yêu thích dùng đao, ta sẽ tìm cho ngài một chuôi hảo đao, đao này không dùng được."

"Không cần, chính là cây đao này. Ngươi cũng không cần tặng, để ta dùng tiền mua là được."

Lâm Quý tiếp nhận đại đao, cũng không thèm để mắt tới vỏ đao. Từ sau lưng, Lỗ Thông đã lấy ra 500 lượng ngân phiếu, nhét vào trong tay Tiền công tử. Cho đến lúc này, Tiền công tử mới kịp phản ứng.

"Lâm bộ đầu, đao này phải chăng là . . ."

"Chính là loại đao ngươi không dùng được...."

"Hiểu rõ, đã hiểu rõ." Tiền công tử không dám hỏi nhiều, vội vàng rời khỏi.

Sau khi Tiền công tử đi khỏi, lúc này Lâm Quý mới nhìn lại đạo sĩ có chòm râu dê. Linh nhãn nhìn sang, lại chỉ thấy đạo sĩ kia thân thể rất suy yếu, người gầy như que củi, xem cả buổi một chút tu vi cũng không nhận ra.

"Vị đạo trưởng này, đao này của ngươi ở đâu mà có?"

"Là của sư phụ truyền cho, bần đạo ở trên núi đói đến mức trước ngực dán tại phía sau lưng, rơi vào đường cùng, chỉ có thể bán di vật của sư môn ."

Khi đang nói chuyện, bụng đạo sĩ sôi vang ùng ục ục, gã hơi xấu hổ nên giang tay tỏ ra hết cách với Lâm Quý.

"Nếu quan gia không còn hỏi gì, bần đạo phải đi tìm một chỗ nhét đầy cái bao tử."

Lâm Quý liếc mắt nhìn trời, nói: "Được rồi, ngươi không phải người của Thanh Dương huyện chúng ta phải không? Đi theo ta, ta mời ngươi ăn một bữa."

500 lượng mua Trảm Yêu đao tổ truyền của người ta, Lâm Quý hơi băn khoăn.

"Vậy thì tốt quá, lại tiết kiệm được chút tiền." Đạo sĩ râu dê cười ha ha.

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    24

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!