Ở phía bên kia Diễn Võ Trường, Chung Linh cũng đang đỡ Từ Định Thiên đứng lên.
So với Lâm Quý, thương thế trên người của Từ Định Thiên lại nhẹ hơn rất nhiều.
Tuy rằng lần so tài này Lâm Quý chiến thắng, nhưng thời điểm chiến thắng, một tia sấm sét cuối cùng của Lâm Quý lại cố ý đánh vào vị trí khác. Bởi vậy vào lúc này, Từ Định Thiên ngoại trừ sắc mặt có vẻ tái nhợt suy yếu ở bên ngoài thì thật ra cũng không có gì đáng lo.
Chung Linh đỡ Từ Định Thiên đi đến trước mặt Lâm Quý.
Trên mặt y biểu lộ cực kỳ phức tạp, vừa mang theo ba phần bội phục, lại có ba phần sợ hãi cảm thán và bốn phần không chịu thua kém, ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn) nhìn lại Lâm Quý.
"Lâm huynh thật lợi hại." Từ Định Thiên cười khổ nói.
Sau khi vừa mới nhận thua, sở dĩ y nằm ngã trên mặt đất, ngoại trừ tình trạng kiệt sức ra thì cũng một phần bởi vì tâm tình của y đang rối loạn.
Với tư cách là thủ tịch của Thái Nhất Môn, với tư cách đừng đầu thế hệ trẻ tuổi ở Tương Châu, tâm trí của y đã bị một đạo thiên lôi cuối cùng Lâm Quý hoàn toàn phá vỡ.
Lúc này thoạt nhìn y không hề gì, nhưng sự mất mác trong lòng thì khó có thể miêu tả bằng lời.
"Từ huynh mới thật sự lợi hại, lần này cũng là ta gặp may mắn, lần sau một khi lại so tài, chưa hẳn ta có thể làm lại được." Lâm Quý chắp tay.
Lần này có thể chiến thắng hoàn toàn vì Từ Định Thiên chưa hiểu rõ Dẫn Lôi Kiếm Quyết, nhưng lần sau y chắc chắn sẽ có phòng bị. Nói đúng hơn, y chỉ cần quyết tâm trì hoãn ép cho Lâm Quý đánh ra hết sấm sét, Như vậy thắng bại sẽ không cần lo lắng.
Đúng lúc này, Cô Hồng chân nhân đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mấy người.
Đám người Lâm Quý vội chuẩn bị hành lễ, bỗng nhiên cảm thấy bị một cỗ lực lượng vô hình nâng tất cả lên, khó có thể khom người.
"Có phải tiểu hữu chính là Lâm Quý của Giám Thiên Ty?"
"Lâm.. Cái gì?" Lâm Quý vô ý thức trả lời, ngay sau đó hắn phát hiện mình dã lỡ lời, liền vội vàng khoát tay nói, "Ta đang nói nhảm thôi, mời tiền bối nói tiếp."
Cô Hồng chân nhân cũng không để trong lòng, gật đầu nói, "Trước đây không lâu, thời điểm ta gặp Phương Vân Sơn, y cũng từng nhắc đến ngươi. Y nói ngươi là nhân tài trăm năm khó gặp của Giám Thiên Ty. Khi đó ta còn dùng đứa nhỏ Định Thiên này phản bác lại, khiến cho y phải á khẩu không trả lời được."
"Đoán rằng chờ sau khi cuộc chiến hôm nay truyền ra ngoài, cái gã Phương Vân Sơn này có lẽ sẽ hả hê rất lâu."
Lâm Quý không ngờ rằng vậy mà Cô Hồng chân nhân có qua lại với Phương Vân Sơn, càng không có nghĩ tới chính mình vậy mà trở thành niềm tự hào trong miệng Phương Vân Sơn.
Hắn xem chừng, hơn phân nửa là để trào phúng Cô Hồng chân nhân không người kế tục.
Dù sao lấy quan hệ giữa Giám Thiên Ty và thế lực tông môn, cho dù không thể đánh đấm, nhưng khẩu chiến hơn phân nửa là khó có thể bỏ qua cho người.
"Vậy mà ta đã trở thành hài tử của người khác rồi hả?" Lâm Quý có chút oán trách ở trong lòng.
Nhận thấy cảm xúc của mình hơi thái quá chút ít.
Cô Hồng chân nhân lại ném một viên đan dược cho Lâm Quý, nói: "Đây là Hồi Sinh Đan lục phẩm, có thể khiến cho ngoại thương của ngươi khỏi hẳn. Còn về tiêu hao Nguyên Thần, có lẽ cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày."
Lâm Quý nhận lấy đan dược, hắn quay về phía Cô Hồng chân nhân thi lễ một cái.
"Đa tạ tiền bối ban thưởng đan."
Cô Hồng chân nhân mỉm cười lắc đầu, ý bảo Lâm Quý không cần khách sao, ông lại lấy ra một khối lệnh bài đưa cho Lâm Quý, nói: "Mấy ngày nữa, bí cảnh phía sau núi Thái Nhất Môn sắp sửa mở ra, đến lúc đó tiểu hữu có thể đi đến đó tham gia náo nhiệt, bên trong đó vẫn còn một ít thứ rất tốt."
Sau khi nói xong, Cô Hồng chân nhân lại quay sang bên cạnh vỗ vỗ bờ vai Từ Định Thiên, tiếp đó liền biến mất không thấy bóng dáng.
Đợi đến sau khi Cô Hồng chân nhân rời khỏi, Lâm Quý nhìn tấm lệnh bài trong tay, có chút không hiểu hỏi: "Bí cảnh phía sau núi là sao?"
"Lâm Du Tinh thật có phúc, lần này đám đệ tử trẻ tuổi của các môn phái tới Thái Nhất Môn chúng ta chính là vì bí cảnh phía sau núi." Chung Linh mặt không biểu tình giải thích nói, "Bên trong có rất nhiều yêu thú, thiên tài địa bảo cũng không ít, là một chỗ tốt để rèn luyện."
Từ Định Thiên cũng gật đầu, chỉ hướng đông đảo đệ tử trẻ tuổi chung quanh đang quan sát cuộc chiến, nói: "Những môn phái được tham dự đều phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, lần này Lâm huynh đã lọt vào mắt xanh của chưởng môn, có thể nói là phúc duyên sâu đậm."
Lâm Quý nghe vậy nhưng cũng không vội vã cao hứng, ngoài miệng lại nói đôi câu khách sáo.
Hắn là người của Giám Thiên Ty, lại lọt vào mắt của người đứng đầu Thái Nhất Môn?
Truy cứu sâu xa, thật sự cũng không phải là chuyện gì tốt.
...
Nhờ sự dìu đỡ của Chung Tiểu Yến, Lâm Quý gọi Ngộ Nan, kẻ đã một thân một mình giết chết bảy tám bàn bánh ngọt phía trên khán đài, ba người cùng nhau quay về nghỉ ngơi bên trong tiểu viện.
Ngộ Nan vừa về đến lập tức chui vào trong căn phòng kề bên của mình và không còn động tĩnh.
Chỉ có điều lúc đi vào trong cửa, ánh mắt ranh ma của y có liếc nhìn Lâm Quý, khiến cho trong lòng hắn có một chút bận tâm.
Hiện tại, tên tiểu ngốc lư này cũng dám trêu chọc hắn.
Chung Tiểu Yến lại không để ý thấy những chuyện này, ánh mắt của nàng vẫn luôn chú ý tới khuôn mặt Lâm Quý, xem thế nào cũng thấy không đủ.
Sau khi trở lại gian phòng, nàng đỡ Lâm Quý đến trên giường.
"Ta ngủ trên giường, ngươi sẽ ngủ ở đâu?"
"Hừ, ta sẽ đến thư phòng ngủ tạm hai ngày, chờ thương thế ngươi tốt lên rồi, lập tức phải nhường giường lại cho ta!" Chung Tiểu Yến ra vẻ hung ác trả lời, "Nếu không phải thấy ngươi đang bị thương, ta sẽ không ủy khuất chính mình."
Nghe vậy, Lâm Quý lại trầm ngâm một lát, cũng không biết hắn lấy lá gan ở đâu ra.
"Này... Ta thấy cái giường này cũng rất rộng rãi."
"Cút!"
"Được rồi."
Cuối cùng người phải đi cũng vẫn là Chung Tiểu Yến, sau khi cẩn thận dặn đi dặn lại mỗi bước đi, nàng đành rời khỏi phòng ngủ, để cho một mình Lâm Quý tự chữa thương.
Đợi sau khi Chung Tiểu Yến rời khỏi, Lâm Quý kìm nén rung động trong lòng, lấy ra một viên đan dược.
Đây không phải Hồi Sinh Đan lục phẩm của Cô Hồng chân nhân đưa cho, mà chính là Hồi Sinh Đan thất phẩm tìm được bên trong di tích lúc trước.
"Đan dược mà chưởng môn Thái Nhất Môn đưa cho, ta thật sự vẫn không dám ăn."
Mặc dù có chín thành nắm chắc, nhân vật tầm cỡ như Cô Hồng chân nhân chắc là sẽ khinh thường ám hại hắn.
Nhưng cho dù chỉ có một thành khả năng, Lâm Quý cũng không muốn lấy thân ra mạo hiểm.
Đám người đã tu luyện thành công này đầu óc đều có chút vấn đề gì đó. Có lẽ do tu vi đã đến một trình độ nhất định, khó có thể tăng lên, bởi vậy họ đã chủ động tăng điểm kỹ năng vào âm mưu thủ đoạn.
Sau khi trải qua một loạt sự tình ở Lương Châu và Kinh Thành, Lâm Quý đã sớm ôm tâm tư tránh xa chừng nào tốt chừng đó đối với các tiền bối đáng phải tôn kính.
Cố nén cảm giác đau lòng, hắn nuốt xuống Hồi Sinh Đan thất phẩm giá trị hơn mấy nghìn Nguyên Tinh.
Không lâu sau, Lâm Quý liền cảm thấy một luồng sinh cơ mạnh mẽ từ đan điền của mình tràn ra đến tất cả xương cốt tứ chi. Tốc độ khép lại của vết kiếm trên người hắn bắt đầu lấy mắt thường có thể nhận ra, chỉ vẻn vẹn sau mấy hơi thở, ngoại thương cũng đã hoàn toàn biến mất.
Tuy rằng ở bên trong miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn, nhưng mà tốc độ chữa thương như vậy cũng không khỏi quá kinh người chút ít.
Tuy nhiên điều làm Lâm Quý kinh hãi nhất cũng không chỉ là những thứ này.
Bởi vì hắn phát hiện, lúc sinh cơ do Hồi Sinh Đan mang đến lướt qua tâm mạch, vậy mà hắc khí trong tâm khẩu hắn cũng tương ứng chủ động tiêu tán đến hơn ba thành.
"Ôi.. cha!"
Quá kinh ngạc, Lâm Quý vội vàng xem xét bên trong, liền đó hắn đã phát hiện, tốc độ hắc khí cắn nuốt sinh cơ của hắn cũng đã bị áp chế. Không chỉ có thế, thậm chí dược lực còn lại của Hồi Sinh Đan đang không ngừng đối kháng với hắc khí.
Hình như so với thương thế trên cơ thể Lâm Quý, dường như luồng hắc khí kia mới càng đáng để giải quyết.
Lâm Quý vẫn tiếp tục bảo trì trạng thái nội thị, mở to hai mắt nhìn sinh cơ của Hồi Sinh Đan tiêu diệt hơn phân nửa luồng hắc khí rồi mới từ từ biến mất.
Nhìn luồng hắc khí kia chỉ còn lại một phần nhỏ, khuôn mặt Lâm Quý chợt xuất hiện vài phần không được tự nhiên.
"Đây là thật sao. . Đúng là một niềm vui bất ngờ."