Sau khi nói lời chào với Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan, Lâm Quý rời khỏi tiểu viện đi theo Chung Linh.
Tiếp tục hướng lên trên, họ đi dọc theo một con đường nhỏ ở một phương hướng khác. Sau khi hai người rời khỏi một đoạn đường núi gập ghềnh, trước mắt chợt xuất hiện một vách núi thẳng tắp.
Bên bờ vực có một đường cáp treo, đường cáp treo này bị gió lạnh trên bầu trời thổi lắc lư không ngừng, nó đâm thẳng vào trong đám mây mù mờ ảo lượn quanh, khiến cho người khiếp sợ.
"Đường cáp treo này kết nối Thái Nhất Môn với một ngọn núi khác, cũng chính là Chủ Phong ở phía sau núi, Thái Nhất bí cảnh chính là ở nơi đó."
Vừa nói, Chung Linh dẫn đầu đi lên đường cáp treo.
Lâm Quý vội vàng theo sau.
Gió núi gào thét, đường cáp treo trơn ướt.
Nhưng đối với Chung Linh và Lâm Quý thì đương nhiên không có gì phải nói.
Thậm chí nếu như không phải là vì chiếu cố Chung Linh, Lâm Quý đã sớm đã đạp không bay qua rồi.
"Thái Nhất bí cảnh là do các tiền bối của Thái Nhất Môn tạo ra để rèn luyện cho môn hạ đệ tử rất lâu về trước. Họ bắt đã đến không ít yêu thú có tiếng tăm lừng lẫy nhốt ở trong đó, mặc kệ chúng sinh sôi nảy nở... Cho đến ngày nay, dù là những đệ tử Thái Nhất Môn chúng ta cũng không rõ lắm đến cùng có những loại yêu thú nào ở bên trong."
"Như vậy cũng được sao?" Lâm Quý kinh ngạc, nếu như chính Thái Nhất Môn đã sáng lập ra bí cảnh, làm sao các ngươi lại không rõ ràng?
Như hiểu được nghi ngờ của Lâm Quý, Chung Linh giải thích nói: "Không gian bên trong bí cảnh rất lớn, những đệ tử như chúng ta chỉ có thể hoạt động ở khu vực bên ngoài, còn những yêu thú lợi hại thật sự đều ở chỗ sâu bên trong."
Nói đến đây, khuôn mặt Chung Linh xuất hiện vài phần lo lắng.
"Nói là nói như vậy, thế nhưng không ai có thể đoán trước tính tình của yêu thú. Vậy nên dù cho tu vi của Lâm huynh cao cường, nhưng sau khi đi vào, tóm lại vẫn phải cẩn thận một chút. Dẫu sao cũng không ai đoán trước được yêu thú ở chỗ sâu có thể chạy đến bên ngoài để kiếm một bữa ăn ngon hay không. Trước kia cũng không phải là chưa từng có những chuyện tương tự phát sinh."
"Bữa ăn ngon..." Lâm Quý líu lưỡi.
"Có điều tính ra trong bí cảnh hoàn toàn chính xác có rất nhiều bảo vật, chủ yếu là do linh khí bên trong bí cảnh rất nồng đậm, bởi thế có không ít thiên tài địa bảo ở trong đó. Trừ thứ đó ra, các trưởng bối của Thái Nhất Môn cũng từng bỏ không ít các loại binh khí, đan dược ở bên đó. Tóm lại là, chỉ cần ngươi có thể giữ được tính mạng, thu hoạch sẽ không để cho ngươi thất vọng cũng."
Nghe nói như thế, Lâm Quý cũng không có quá xúc động.
"Ta chỉ tới tham gia náo nhiệt để tăng lên kiến thức, thu hoạch cái gì đó, ta cũng không dám yêu cầu xa vời."
"Lâm Du Tinh quá khiêm tốn." Chung Linh bất đắc dĩ nói.
Trong khi đang nói chuyện, họ đã có thể thấy phần cuối của đường cáp treo ở phía trước mặt.
Lại tiến thêm một chút, nhất thời hắn có thể cảm thấy tiếng huyên náo của những người phía trước.
Cho đến lúc hai người vượt qua đường cáp treo, khi hai chân đạp trên mặt đất, Lâm Quý này mới nhìn rõ, nơi này đã có hơn 10 người đang đứng chờ.
Từ Định Thiên dẫn đầu vài tên đệ tử của Thái Nhất Môn đang đứng ở một bên, vừa nhìn thấy Chung Linh và Lâm Quý, y vội vàng dẫn người tiếp đón.
"Sư huynh." Chung Linh tiến lên đứng ở bên cạnh Từ Định Thiên.
Từ Định Thiên gật đầu cười, vừa nhìn về phía Lâm Quý.
"Lâm huynh đã đến, thương tích trên người của ngươi...?"
"Đã không có trở ngại." Lâm Quý nở nụ cười, vừa nhìn về phía Từ Định Thiên sau lưng cũng mấy người.
Hắn không nhận ra mấy nam đệ tử còn lại, thế nhưng cô nương toàn thân quần đỏ kia, Lâm Quý nhớ rằng đã từng thấy qua ở di tích lần trước.
Hình như gọi là Lý Như Vân.
Nếu như Lâm Quý nhớ không lầm, Lý gia hẳn là một đại gia tộc phụ thuộc vào Thái Nhất Môn, bối cảnh của Lý Như Vân này cũng không nhỏ.
Sở dĩ hắn nghĩ nhiều như vậy, là vì từ lúc xuất hiện, nữ nhân này vẫn lạnh lùng nhìn Lâm Quý, có vẻ như cô ta có thâm cừu đại hận gì với hắn vậy.
"Lý cô nương có gì không vừa lòng với Lâm mỗ sao?" Từ trước đến nay, Lâm Quý vốn không thích vòng vo, vì vậy hắn dứt khoát hỏi.
Thấy Lâm Quý thản nhiên như vậy, Lý Như Vân trái lại không nói nên lời, chỉ có thể chuyển ánh mắt ra nơi khác.
Lâm Quý lại nhìn về phía Từ Định Thiên.
Từ Định Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng nói: "Bởi vì ta bại vào tay Lâm huynh, vậy nên không ít sư đệ sư muội trong môn phái đã xem Lâm huynh là kẻ địch."
"Thì ra là vậy." Lâm Quý hiểu rõ.
Xem ra danh vọng của Từ Định Thiên ở Thái Nhất Môn cũng thật sự không nhỏ.
Thế nhưng loại cừu hận không biết từ đâu xuất hiện, Lâm Quý tự nhiên sẽ không để ở trong lòng, dù sao cũng không đến mức bởi vì chút chuyện này liền quyết phân sinh tử chứ.
Sau khi bắt chuyện cùng mọi người của Thái Nhất Môn, Lâm Quý lại nhìn sang bốn phía, tiếp đó hắn chợt phát hiện vị lão giả kia của phái Thanh Thành mang theo Lăng Âm, đang lặng lẽ chờ ở một góc.
Hắn lại vẫy vẫy tay về phía Lăng Âm, sau đó mới tiến đến bên cạnh Từ Định Thiên hỏi: "Khi nào thì bí cảnh sẽ mở ra?"
"Nó có thể mở ra bất cứ lúc nào, chỉ là có người mặt mũi không nhỏ, bây giờ vẫn còn chưa tới." Từ Định Thiên giải thích nói.
Ngay tại thời điểm y đang nói, mây mù phía bên kia đường cáp treo đột nhiên tản ra, một luồng kình phong cuốn tới. Ngay sau đó, một thân ảnh với tư thế hiên ngang bay tới rơi vào trước mặt Lâm Quý và Từ Định Thiên.
"Cảnh cô nương?" Lâm Quý có chút ngoài ý muốn.
"Người đã đến." Từ Định Thiên bất đắc dĩ nói.
Cảnh Nhiễm chắp tay hành lễ đối với Lâm Quý, nhưng lại khinh thường nhìn sang Từ Định Thiên, cười lạnh nói: "Làm sao, chẳng lẽ Thái Nhất Môn đều là loại người như ngươi thích nói huyên thuyên ở sau lưng?"
"Cảnh sư muội là người cao cao tại thượng, ngươi đúng là tới trễ nhất." Từ Định Thiên không chịu thua nàng chút nào.
Thái Nhất Môn và Tam Thánh Động vẫn luôn bất hòa, người thủ tịch của hai môn phái tranh đấu gay gắt cũng là bình thường.
Cảnh Nhiễm là đạp không mà đến, nàng cũng đã đột phá đến Dạ Du Cảnh.
Lại đợi một hồi, các đệ tử của Tam Thánh Động mới nhao nhao tiến đến.
Sau khi đám người có mặt đông đủ, đột nhiên một giọng nói vang lên ở trên không, thanh âm không lớn, nhưng lại rõ ràng rành mạch rơi vào trong tai mỗi người.
"Các ngươi đều là thanh niên tài tuấn của các môn các phái, sau khi vào bí cảnh, tất cả cần phải hành động cẩn thận, nhất quyết không thể cậy mạnh, mọi thứ đều lấy tính mạng làm đầu."
Một đạo thân ảnh mặc hắc bạch đạo bào cũng xuất hiện ở trên bầu trời, trong tay y cầm một khối ngọc giản, ánh mắt lạnh như băng đảo qua tất cả mọi người ở đây.
Sau đó, có vẻ như khóe miệng của y thoáng xuất hiện một nụ cười trào phúng vậy, y vung trong tay ném đi ngọc giản, một tia sáng nhu hòa liền bao phủ hết thảy xung quanh.
Một bên Từ Định Thiên cũng nói: "Lâm huynh, chúng ta sẽ bị đưa đến các nơi ngẫu nhiên trong bí cảnh. Trước kia cũng có người vừa tiến vào bí cảnh đã gặp phải nguy hiểm, vậy nên ngươi nhớ cần phải cẩn thận nhiều một chút."
"Đa tạ nhắc nhở."
Lâm Quý chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng, thân thể của mình đã hoàn toàn bị mất khống chế.
Phải mất đến hơn chục hơi thở, hắn mới từ từ phục hồi lại tinh thần.
Tiếp đó khi mở mắt ra, hắn đã thấy mình đang ở trong một mảnh rừng rậm.
Phía trước là một khu rừng rậm rạp không nhìn thấy phần cuối, phía sau là vực sâu vạn trượng không thấy đáy.
"Bảy ngày sau, các ngươi sẽ bị tống xuất khỏi bí cảnh, trong thời gian này, sinh tử đều bằng bổn sự."
"Chớ để cho các trưởng bối trong sư môn của các ngươi thất vọng."
Âm thanh lạnh như băng hoàn toàn biến mất, xung quanh ngoại trừ vài tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót ra thì không còn điểm động tĩnh nào khác.
Lâm Quý lẳng lặng đứng ở bên ngoài khu rừng, thật lâu không hề chuyển động bước chân.
"Có gì đó không đúng, trái tim của ta đập quá nhanh."
Hắn vỗ ngực nhẹ nhẹ.
Lục Thức Quy Nguyên Quyết mang đến cho hắn dự cảm đối với nguy hiểm vô cùng nhạy cảm.
Mà giờ này khắc này, trái tim đập nhanh chính là điềm báo nguy hiểm đang phủ xuống.