Trong lúc truy đuổi, ba đạo thiên lôi còn lại của Lâm Quý cũng đều rơi vào trên người Thiên Diện.
Khó tin chính là, rõ ràng tên này đã trọng thương, nhưng chỉ là thoạt nhìn trọng thương.
Gã vẫn sinh long hoạt hổ như trước, vừa chạy vừa la hét.
Mà khi Lâm Quý thật vất vả mới quấn lấy gã, Hắc Hổ đã khôi phục lại xông lên.
Hai con yêu Đệ Ngũ cảnh trái phải giáp công, khiến trong khoảng thời gian ngắn Lâm Quý cũng có chút không kịp ứng phó.
“Hắc Hổ, cắt chim hắn!”
“Thông đít hắn!”
“Hay ngươi biến về nguyên hình đi, quá yếu.”
“Đồ không có mắt.”
“Hai ngươi câm miệng cho lão tử!” Hắc Hổ bị Lâm Quý hung hăng đá một cước vào ngực, cả người bay ngược ra, đụng vào vách đá phía sau.
Nhưng đang lúc Lâm Quý chuẩn bị xuất kiếm, Thiên Diện phía trước lại lên đỡ, ngăn lại kiếm phong của Lâm Quý.
“Khá lắm, tấm khiên hình người.” Trong lòng Lâm Quý cạn lời đến cực điểm.
Nếu cứ tiếp tục chơi như vậy thì rất khó có kết quả.
Hơn nữa ba người bọn họ một đuổi một chạy đã đi ra ngoài hơn mười dặm, Lâm Quý cũng không biết bản thân có còn ở vùng ngoại vi của bí cảnh hay không.
“Không thể kéo dài thêm nữa, Dẫn Lôi Kiếm Quyết tiêu hao không nhỏ, giờ ta lại xuất ra Xá Thần Kiếm, nếu còn không thể thu thập được bọn chúng, vậy chỉ có thể quên đi.”
Nghĩ như vậy, Lâm Quý lập tức chuẩn bị sử dụng Xá Thần Kiếm làm một kích cuối cùng.
Thế nhưng trong nháy mắt khi hắn vừa mới dẫn động nguyên thần, hắn mạnh mẽ dừng lại động tác của bản thân.
“Không đúng!"
Hắn mở to hai mắt, hoàn toàn không để ý đến việc còn có hai con yêu Đệ Ngũ cảnh trước mặt, thần thức đã bắt đầu nội thị.
Hắn phát hiện linh khí trong cơ thể tràn đầy, thuận lợi lưu chuyển trong kinh mạch.
Không giống như dáng vẻ đã trải qua một hồi đại chiến, còn dẫn động thiên lôi.
“Nếu không phải ta dẫn động nguyên thần, ta cũng sẽ không phát hiện! Vừa rồi rõ ràng ta cảm thấy linh khí tiêu hao!”
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!”
Lâm Quý theo bản năng bắt đầu thở dốc từng ngụm.
Hắn nhìn về phía hai con yêu trước mặt.
Kỳ quái chính là, lúc này bọn họ đều không nhúc nhích, trên mặt hiện lên nụ cười bình tĩnh ôn hòa, lẳng lặng nhìn hắn.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?!”
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Đến cùng là có chuyện gì?!”
Nhìn nụ cười có thể nói là quỷ dị của người kia và Hắc Hổ, cuối cùng Lâm Quý cũng không chịu nổi, quay đầu bỏ chạy.
Hắn không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy nụ cười kia.
Cho đến khi chạy ra ngoài không biết bao xa, hắn mới dừng bước.
Thật cẩn thận quay đầu lại, đã không nhìn thấy bóng dáng của người kia và Hắc Hổ.
Nhưng hắn lại không dám thả lỏng chút nào.
“Rốt cuộc… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Không biết Lâm Quý đã lặp lại những lời này bao nhiêu lần.
Lúc này hồi tưởng lại, hắn mới ý thức được, Thiên Diện và Hắc Hổ, vô luận như thế nào cũng không nên xuất hiện ở bí cảnh Thái Nhất Môn.
Hậu sơn của thiên hạ đệ nhất môn, há có thể để cho hai con yêu thú tự tiện xông vào?
“Bọn chúng đã nói chúng đã bị bắt, nhưng... chỉ sợ đó chỉ là lời nói nhảm để lừa ta.”
“Nhưng tại sao lại muốn lừa ta?”
“Chẳng lẽ... nơi này cũng không phải là bí cảnh Thái Nhất Môn? Nhưng làm sao có thể?!”
Nghĩ đến đây, Lâm Quý chợt ngẩng đầu.
Cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Biến thành một trấn nhỏ, trong trấn rất ồn ào náo nhiệt.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lâm Quý đã hiểu rõ, hắn thật sự không ở trong bí cảnh Thái Nhất Môn.
Thậm chí hắn còn không biết giờ phút này rốt cuộc hắn là ý thức hay là nhục thân.
Quỷ dị như vậy khiến hắn không rét mà run.
“Mà thôi, chỉ có thể nhìn xem người đưa ta tới nơi này muốn giở trò gì.”
Đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, Lâm Quý đi vào trong trấn.
Dân chúng trong trấn tràn đầy nụ cười vui sướng, dường như bọn họ xem Lâm Quý là người quen.
“Lão Lâm, ăn điểm tâm không?”
“Lâm lão ca, tửu lâu có đồ ăn mới đó, đến nếm thử đi.”
“Nghe nói tiểu thư Lưu gia đưa thư tình cho ngươi, làm sao, chướng mắt cô nương Lưu viên ngoại?”
“Tiểu tử ngươi chính là thân ở trong phúc không biết phúc!”
Cuộc đối thoại không giải thích được, tình cảnh khó hiểu.
Lâm Quý không nói một lời, dọc theo đường đi chỉ là không ngừng cười, khách sáo chào hỏi.
Dường như hắn có thân phận ở đây.
Chẳng mấy chốc, phía trước xuất hiện một gian tiệm thuốc, phía trước tiệm thuốc xếp hàng thật dài.
Lâm Quý nghe được cuộc đối thoại của người xếp hàng.
“Hoàng cô nương thật sự là người tốt.”
“Chứ còn gì nữa? Trước kia ai mà thèm để ý đến bệnh của chúng ta.”
“Đúng là Bồ Tát sống.”
Nghe được những cuộc đối thoại này, lại liên tưởng đến Thiên Diện và Hắc Hổ hắn nhìn thấy lúc trước, trong lòng Lâm Quý mơ hồ có vài phần suy đoán.
Dưới chân nhanh hai bước, đi vào trong tiệm thuốc.
Một cô gái đeo mạng che mặt đang ngồi ở quầy, bắt mạch cho một lão giả.
“Ngài chỉ là bị cảm phong hàn, đợi lát nữa đi vào tủ lấy hai lượng thuốc phong hàn, về nhà sắc uống, ba ngày là có thể chuyển biến tốt.”
“Tạ ơn Hoàng đại phu.”
Lâm Quý ở một bên nhìn.
Quả nhiên là Hoàng Thúy.
“Cho nên sau khi nàng rời khỏi huyện Sơn Viễn, đi tới nơi này trở thành một đại phu?” Trong lòng Lâm Quý không hiểu sao nổi lên vài phần thỏa mãn.
Nhìn thấy Hoàng Thúy tìm được việc bản thân muốn làm, hắn cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc.
“Đây chính là thiện trong mắt ngươi sao?” Một âm thanh đột nhiên vang lên trong lòng Lâm Quý.
Như xa như gần, không phải nam cũng không phải nữ.
“Ngươi là ai?” Lâm Quý có vài phần khẩn trương, nhưng cảm giác sợ hãi lại ít đi rất nhiều.
Dù sao cũng phải đối mặt, bất kể là ai đưa hắn đến nơi này, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề.
“Đây chính là thiện sao?” Giọng nói đó lại hỏi.
“Hành y tế thế, là thiện.” Lâm Quý đáp.
Dứt lời, trước mắt lại là một trận trời đất quay cuồng, giống như khi Lâm Quý tiến vào “bí cảnh”.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, vậy mà hắn đang đứng ở trước một huyện nha.
Huyện thành trước mắt không hề có sinh cơ, chỉ có một ít lão nhân lui tới, không ai nói chuyện, sống như xác chết.
Lâm Quý ngẩng đầu, trên tấm biển của huyện nha viết ba chữ lớn của huyện Sơn Viễn.
“Bởi vì Hoàng Thúy hạ cổ nhập mộng, đại bộ phận nam đinh trong huyện Sơn Viễn đều mất hết dương khí, không thể quan hệ nam nữ.”
Âm thanh trong đầu không nhanh không chậm nói.
“Năm mươi năm sau, sinh sản ở huyện Sơn Viễn giảm nhanh, chỉ còn lại một ít người già còn sống. Qua mấy chục năm nữa, người còn sống sẽ rời khỏi nơi này, nơi này sẽ biến thành một tử thành.”
“Điều này... vẫn còn là thiện sao?”
Lâm Quý hít sâu một hơi.
Đương nhiên điều này không phải là thiện, làm thế nào điều này có thể là thiện được?
Hắn vô thức lắc đầu.
Âm thanh trong đầu lại vang lên.
“Ngươi tự nghĩ bản thân làm việc công chính, nhưng lần này ngươi làm việc tư trái pháp luật, buông tha Hoàng Thúy. Kết cục của huyện Sơn Viễn, có một phần công lao của ngươi.”
“Ngươi là ai? Đến cùng là ngươi muốn nói gì?!” Lâm Quý nóng nảy, ngữ khí dồn dập hỏi.
Không ai trả lời.
Lâm Quý chỉ có thể kinh ngạc nhìn huyện Sơn Viễn rách nát mục nát trước mắt.
Hắn nhìn thấy tấm cửa Tưởng gia xa xa đã ngã xuống, phía trên còn có dấu chân và dấu nước bọt.
Hắn thấy ai đó chết bên đường, cuộn tròn và đói như một đứa trẻ.
Những người đi ngang qua nhắm mắt làm ngơ.
Hoặc nói cách khác là, nhìn nhiều thành quen.
Nào có nửa điểm bộ dáng huyện Sơn Viễn lúc trước.
Trong lòng Lâm Quý vô cớ nổi lên vài phần hối hận, có phải lúc trước hắn không nên buông tha cho Hoàng Thúy không?
Một lát sau, cảnh tượng trước mắt lại bắt đầu biến ảo.