Đêm về khuya, tại Thanh Dương huyện mọi âm thanh đều đã tắt hẳn.
Thời điểm này đã trôi qua ba ngày, kể từ khi hắn nhận được Lục Thức Quy Nguyên Quyết.
Trong ba ngày này, Lâm Quý ngoại trừ đi đến điểm danh ở nha môn, còn lại thời gian khác hắn luôn bế quan tu luyện ở trong nhà.
"Linh nhãn, mở!"
Lâm Quý bỗng nhiên mở to hai mắt ra, trong mắt chợt lóe lên kim quang.
Ánh mắt của hắn đảo qua cửa phòng đang đóng chặt, lại nhìn thấy rõ phía ngoài tường viện, nơi đó có một con mèo hoang đang chạy êm ru trên mép tường.
Hắn lại nhìn đến phòng bếp, có một chú chuột đang tìm cách chui qua cửa .
Đây không phải giống như là khả năng nhìn xuyên tường, mà là thấy rõ thông qua khí tức trên thân của sinh linh phản hồi lại linh nhãn.
"Đây có thể coi như cách vận dụng thần thức sơ bộ sao?" Lâm Quý âm thầm nghĩ.
Lúc này ở trong sân, con chuột đã bị chú mèo hoang ấn chặt trên mặt đất.
Lâm Quý thu hồi linh nhãn, mở cửa sổ ra, hắn nhìn về phía cửa phòng bếp.
Con mèo hoang kia cũng rất tinh nghịch, bắt được con chuột lại không ăn, nó dùng chân trước ấn lên cái đuôi con chuột, mặc kệ con mồi vùng vẫy tại phia dưới móng vuốt.
Khi thấy con chuột mệt mỏi nằm ngửa ra chờ chết, nó lại lay lay một chút, để cho con chuột tiếp tục giãy giụa.
Chơi một lúc, mèo hoang thấy không còn gì mới lạ, lúc này nó mới há mồm cắn chết con chuột, sau đó xác chuột cũng không kéo đi, nó nhảy phắt lên trên tường viện, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
"Ngươi chơi rất vui vẻ a, ta thì phải dọn dẹp đống lộn xộn của ngươi để lại." Lâm Quý bất đắc dĩ ra khỏi phòng, hắn phải mang cái xác con chuột đi phi tang.
"A! ! !"
Đúng vào lúc này, từ xa cất lên một tiếng hét đầy sợ hãi, đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh của Thanh Dương huyện.
"Hả?" Lâm Quý nhìn về phía phương hướng truyền đến thanh âm, chân mày của hắn hơi nhíu lại.
Hắn bước nhanh trở về phòng cầm lấy trường kiếm, đang chuẩn bị tiến ra cửa, thì một tiếng đập cửa vang lên.
Khi hắn ra mở cửa, quả nhiên đã thấy Lỗ Thông đang đứng ở gần đó.
"Lão đại, ngươi có nghe thấy chứ? Tình huống như thế nào?" Trên mặt Lỗ Thông còn mang theo vài phần buồn ngủ, nhưng trên tay gã cũng đã cầm sẵn cây đại đao.
"Âm thanh truyền đến từ phía tây, đi xem sao."
Lâm Quý dẫn Lỗ Thông tiến thẳng đến nơi phát ra thanh âm, mới đi được mấy bước, hắn lại thấy một bộ khoái đang vội vàng đi đến.
"Tình huống như thế nào." Lâm Quý giữ lại đối phương.
"Tống phủ xảy ra án mạng rồi, Quách đại ca đã có mặt ở đó, huynh ấy còn lệnh cho ta đi báo án cho nha môn."
Buông tên bộ khoái ra, Lâm Quý nhìn Lỗ Thông.
"Tống phủ, chẳng lẽ là nhà của Tống Nhị."
"Thanh Dương huyện thành chỉ có hai nhà họ Tống, ngoại trừ nhà của Tống Nhị, kia chính là một nhà làm thợ may." Lỗ Thông liền đáp không hề nghĩ ngợi.
Lâm Quý gật đầu.
Hắn đi nhanh hơn, hai người đã đi tới Tống phủ rất nhanh.
Vừa đến nơi, cả hai đã thấy Tống Nhị đang đi lại quanh cửa, biểu hiện rất lo lắng, thỉnh thoảng y lại liếc nhìn về phía phương xa, sắc mặt là một mảnh xanh mét, lại xen lẫn vài phần sợ hãi.
Vừa mới nhìn thấy Lâm Quý, y đã vội vàng xông ra đón.
"Thủ lĩnh, ngươi cuối cùng đến rồi a!" Tống Nhị thở phào nhẹ nhõm, vẻ sợ hãi trên mặt rốt cuộc đã tiêu tan không ít.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Vừa đi vừa nói a, là phía đại ca của ta xảy ra chuyện."
Tống Nhị dẫn Lâm Quý cùng Lỗ Thông đi vào Tống phủ, trên đường ba người chạy về phía bên trong sương phòng, y giải thích: "Lão bà của đại ca ta chết rồi, mà lại chết ở ngay bên cạnh hắn."
"Chết tại bên người?" Lâm Quý có chút ngoài ý muốn, hỏi, "Có thể làm cho ngươi gấp thành như vậy, đây hẳn không phải là một cái chết bình thường?"
"Đúng là như vậy, thi thể của chị dâu ta đã xem qua rồi, mặt mũi tái xanh, hơn nữa. . Hơn nữa. ."
Tống Nhị lại lẩm bẩm một lúc, nhưng mất một lúc gã vẫn không thể tìm được cách nào để diễn tả, gã đành cười khổ nói: "Ngài cứ xem qua thì sẽ biết."
Nói đến đây, mấy người đã đi tới phía trước gian phòng của Tống Đại.
Cửa phòng đang mở rộng, từ bên trong thanh âm của Quách Nghị chợt truyền ra.
"Khám nghiệm tử thi đã tới rồi hả?"
"Là ta." Lâm Quý lên tiếng, hắn cùng Lỗ Thông tiến vào trong phòng.
"Lâm bộ đầu."
Lâm Quý gật đầu rồi lại nhìn lướt qua Lăng Âm đang đứng bên cạnh Quách Nghị.
Cô ả này đang ngáp dài, vẻ mặt còn rất ngái ngủ.
"Lão Quách, khổ cực rồi." Lâm Quý lời này cũng không chỉ nói về việc Quách Nghị là người thứ nhất đã đi đến hiện trường trong nửa đêm.
"Nên như vậy." Quách Nghị gật đầu cười, cũng không biết gã có nghe ra ý tứ ở ngoài hay không.
Trong lúc nói chuyện phiếm, ánh mắt của Lâm Quý đã sớm rơi vào trên thi thể của một thiếu phụ đang nhắm mắt nằm trên giường.
Người chết sắc mặt tái nhợt, nhưng nét mặt lại rất thanh thản tựa như là nàng vẫn còn trong giấc ngủ.
"Lâm bộ đầu, nửa đêm ta dậy đi tiểu tiện, khi ta về phòng thì phát hiện vợ của ta đã biến thành bộ dáng như vậy." Đứng ở một bên Tống Đại thận trọng nói, "Lúc đầu ta còn tưởng rằng sắc mặt nàng kém như vậy là do ngã bệnh, ai ngờ rằng. . ."
Lâm Quý lập tức mở linh nhãn ra.
Sau một khắc, hắn liền thấy, tại bên cạnh thi thể của thiếu phụ, có một cỗ âm sát khí đang lượn lờ xoay quanh không tiêu tán.
"Âm sát khí nhập thể ư? Tự nhiên ở đâu ra âm sát khí?" Lâm Quý chau mày, "Chẳng lẽ lại là tà ma hại người?"
Hắn nhìn sang Quách Nghị, Quách Nghị cũng xác nhận: "Ta cũng nhìn thấy có âm sát khí."
Sau đó một lúc lâu, người khám nghiệm tử thi của nha môn đã đến.
Người này họ Hình, y đã làm việc trong nha môn suốt cả cuộc đời, là một người rất đáng tin cậy.
Tuy rằng không phải là tu sĩ, nhưng lão rất quen thuộc đối với các thủ đoạn yêu tà giết người , lão đã thấy qua rất nhiều vụ án kì lạ, bởi vậy mà rất được Lâm Quý tín nhiệm.
"Lão Hình, qua đây xem thử đi."
Lão Hình đi đến bên cạnh thi thể, y cũng không động thủ vội vàng, mà trước tiên nhìn về phía Tống Đại.
"Khám nghiệm tử thi cần phải cởi hết quần áo của người chết ra, Tống lão đại không ngại chứ?"
"Chết đều đã chết rồi, còn ngại ngùng cái rắm! Ta chỉ muốn biết là kẻ nào đã hại chết vợ của ta." Tống Đại tỏ ra rất hung hăng.
Lão Hình gật đầu, y liền bắt tay vào công việc của mình, thỉnh thoảng mọi người lại thấy lão ấn vào các nơi trên thi thể.
Sau khi làm xong những việc này, lão mới cởi bỏ quần áo trên thi thể, lại tỉ mỉ kiểm tra kĩ càng từng bộ phận trên xác chết.
"Sắc mặt phát xanh như là cổ họng bị tắc nghẹn, đây là biểu hiện của việc hít thở không thông."
"Phía dưới nách, lông đã biến thành màu xanh, cứng như kim châm, đây là một điểm rất quái dị."
"Trên thi thể không có dấu vết ngoại thương, xương cốt cũng không bị tổn thương, ta tạm thời có thể phán định, nguyên nhân cái chết hẳn không phải do ngoại lực gây ra."
"Mặt khác. . ."
Lão Hình dừng một chút, y chỉ vào cánh tay đã được bỏ ra khỏi áo của thi thể.
"Thi ban (vết đốm) đều đã hiện lên, người này đã chết được hơn một ngày, làm sao đến hiện tại mới phát hiện?"
"Cái gì? !" Tống Đại kinh sợ kêu ra tiếng.
Đám người Lâm Quý cũng cảm nhận được sự tình càng lúc càng quỷ dị.
Hắn nhìn sang Tống Đại, khiến cho gã lắc đầu liên tục.
"Không thể nào, buổi tối lúc trở về từ sòng bạc, ta còn cùng nàng nói chuyện mà."
Lâm Quý hỏi: "Lúc nói chuyện với nàng, ngươi có cảm thấy gì khác lạ không?"
"Không có gì khác thường cả." Tống Đại giải thích vội vàng, "Buổi tối khi trở về, ta nói ta muốn đi ngủ, nàng liền gật đầu, sau đó nàng liền không để ý tới ta."
"Cái này cũng gọi là không có gì khác thường?" lông mày của Lâm Quý nhướng lên.
Tống Đại cười khổ nói: "Vốn vợ ta không thích việc ta ở bên ngoài nuôi mấy tiểu thiếp, bởi vậy mấy tháng nay thái độ của nàng đều là lạnh nhạt như vậy. . . Nếu không phải cha ta căn dặn nghiêm khắc, nói cái gì mà một người vợ cám bã thế nào cũng không được vứt bỏ, ta cũng chẳng muốn trở về đây làm gì."
"Đồng sàng dị mộng, nằm chung giường với người ta mà lòng ngươi còn mơ tưởng, ngươi rất được a." Lâm Quý liếc xéo sang Tống Nhị.
Tống Nhị gật đầu, xác nhận cho lời của Tống Đại nói.
"Mang thi thể về nha môn, nhớ rằng việc này không được lộ ra."
Giao phó một tiếng, Lâm Quý tự rời đi trước.
Ba người Quách Nghị, Lăng Âm cùng Lỗ Thông theo sát phía sau.
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ, ngươi có thể đưa ra một lời giải thích nào không?" Lăng Âm tò mò hỏi Lâm Quý.
"Bây giờ thì chưa thể, ta còn phải nhìn xem có tìm đến được cái khác manh mối tại trên người thi thể hay không, tìm được thì mới có thể tiếp tục điều tra, không tìm được vậy cũng đành phải tiếp tục kéo dài thời gian."
"Sao có thể như vậy? Ngươi thân là bộ đầu, sao có thể lười biếng như thế “
"Lăng Âm!" Quách Nghị trừng mắt liếc tiểu sư muội, "Lâm bộ đầu đều đã có kế hoạch, đừng lắm miệng."
Lâm Quý lại giơ tay lên đã cản lại Quách Nghị, hắn nhìn nhìn tiểu nha đầu.
"Nếu không có manh mối, ngươi bảo điều tra như thế nào?"
Lăng Âm nói không ra lời, trừng to mắt, lẩm bẩm cả buổi cũng không nói nên lời.
Lâm Quý lại hỏi: "Việc này khả năng là do yêu tà gây ra, cho dù có điều tra được rồi, kia tà ma giết người xong liền chạy, ngươi làm sao mà bắt được gã? Đi nơi nào để bắt a?"
Lăng Âm lại càng không nói được ra lời nào.
Lâm Quý cười lên hai tiếng, hắn quay đầu lại tiếp tục đi, con bé này vẫn còn cần dạy dỗ thêm rất nhiều a.
Tra án, đặc biệt là những bản án liên quan đến yêu tà, làm sao lại có ý nghĩ đơn giản như vậy.