Chỉ trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua kể từ ngày thành hôn của Chu Tiễn.
Cuộc sống của dân chúng huyện Thanh Dương đã trở về vẻ yên bình như thường ngày.
Sau khi chiêm ngưỡng được nét chữ hào phóng của nhà họ Chu, có không ít người đang thảo luận rằng chờ khi Chu Tiễn sinh con thì điều này có xảy ra nữa không?
Trong thời gian này Lâm Quý cũng khó có thể nhàn hạ, luôn ở trong nhà tu luyện nhưng vẫn còn rất lâu mới đột phá đến cảnh giới thứ tư.
Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, một tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang sự tu luyện của Lâm Quý.
“Lâm bổ đầu, xảy ra chuyện rồi.”
Lâm Quý bước nhanh ra khỏi phòng rồi mở cửa chính sân trong.
Khi sai dịch từ trong nha môn đến.
“Bổ đầu, ngài mau đến nha môn xem xem, lão Kiều gặp phải quỷ rồi.”
“Gặp quỷ?” Nét mặt của Lâm Quý kìm nén lại.
Lão Kiều là người điềm canh ở trong nha môn, chính là người vào giữa đêm khi mà mọi người đang say giấc ngủ thì vừa đánh chiêng vừa la hét.
Theo lý mà nói, lão Kiều sẽ tuyệt đối không rời khỏi huyện, nhưng ở trong huyện thì… Đây cũng không phải là Lương thành vậy thì quỷ ở đâu mà đến?
Lão Kiều cũng đánh hơn cả đời người rồi, cũng đâu có chuyện gì xảy ra chứ.
Sau khi phái sai dịch đi, Lâm Quý quay về phòng mặc quần áo chỉnh tề rồi bước nhanh đến nha môn.
Trên đường đi còn chạm mặt Lỗ Công – người sống ở đó không xa, cũng vừa bị người đến đánh thức.
Quách Nghị đã đến còn dẫn theo Lăng Âm với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
Hai người này là Tôn môn hạ xuống núi để rèn luyện, vẫn chưa mua nhà ở huyện Thanh Dương vì vậy mà sống ngay bên cạnh nha môn.
“Chu Tiễn… thôi bỏ đi.” Lâm Quý thấy chỉ có Chu Tiễn là không tới cũng lười chẳng muốn nhắc đến anh ta nữa.
Đi đến trong đại sảnh của nha môn, thân thể của lão Kiều được đặt ở trên đó, hai mắt mở to, miệng khép chặt nhưng môi trên mơ hồ bị miệng của chính mình cắn cho chảy máu.
“Vẫn chưa có chết, nhưng cũng sẽ rất mau thôi.”
Lão Hình khám nghiệm tử thi với sắc mắt đau buồn, lão Kiều là bạn tốt cả đời của lão, lúc này thấy bạn tốt gặp nạn, lão sao có thể thản nhiên chấp nhận.
“Kiềm nén đau thương.” Lâm Quý vỗ vai lão Hình rồi nhìn về phía lão Kiều.
Cùng lúc đó, Quách Nghị ở bên cạnh nói: “Môi xanh tím, thân thể cứng ngắc, sinh khí mất hết…Quả nhiên là Quỷ đến hại người.”
Lâm Quý gật đầu.
Lão Hình đưa tay rồi bóp để mở phần hàm.
Một hơi thở hôi thối thoát ra ngoài.
Lâm Quý cau mày, khó hiểu nhìn về phía lão Hình.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện yêu ma quỷ quái ta không hiểu với khí hôi thối này, hơn nữa những gì Quách Nghị nói lúc trước, lão ấy chắc chắn đã rất sợ hãi.”
Trong cuộc nói chuyện lão Kiều đã trút hơi thở cuối cùng.
Lão Hình thở dài một tiếng rồi đưa tay giúp lão Kiều khép mắt lại.
“Việc này ai phát hiện ra?” Lâm Quý hỏi.
“Ban đêm sai dịch đi tuần, nói là gặp được lão Kiều ngã ở ven đường, vốn tưởng rằng bị bệnh, kết quả là khi kéo về rồi mới phát hiện ra có điều không ổn” Quách Nghị nói xong lập tức nhíu mày lại “Trong huyện sao lại có yêu quái hại người vô lương tâm như vậy? không kiêng nể ai, cho dù là đêm muộn, chưa kể đó là quỷ yêu.”
Lâm Quý cũng nghĩ như vậy.
Linh hồn Dã Quỷ bình thường, đại đa số là chết chưa được lâu, linh hồn vẫn còn tồn tại.
Loại quỷ này trong thời gian ngắn sẽ tiêu tan, tự nhiên sẽ không hại ai nữa giống như lúc trước gặp được Lạc tiểu thư.
Nhưng nếu quỷ này bắt đầu tu luyện thiếu hiểu biết, chẳng hạn là lấy sinh khí của động vật hoặc con người thì nó sẽ biến thành lệ quỷ.
Linh trí mất hết chuyển thành quỷ tốt, chỉ còn lại bản năng đi săn cho hả giận.
Quỷ tốt vô cùng yếu, tuy rằng có thể hại người, nhưng đối với người trẻ có đủ dương khí, quỷ tốt không dám dễ dàng tiếp cận.
Nhưng mà trong thành nhiều người sống, tiểu quỷ tốt nào dám vào thành, cùng lắm là ở vùng núi giết chết mấy con thỏ mà thôi.
Lại hướng lên trên, đó là ác quỷ.
“Chính là lệ quỷ trong lời nói…Chúng ta cách Lương thành cũng không xa, chẳng phải là lệ quỷ ở Lương thành đều bị quỷ vương thu phục về rồi sao, làm sao chúng có thể hại người ở huyện Thanh Dương chứ” Lâm Quý nghĩ không ra.
Nếu như là trước đây thì sẽ chết rồi, huyện Thanh Dương thỉnh thoảng cũng có mấy con quỷ đến quấy phá.
Nhưng cửa quan hôm nay, Lương thành bị hàng vạn quỷ bao quanh, quỷ Vương Lương thành hội tụ ra tay, xung quanh vẫn có lệ quỷ chạy loạn.
Đám người Quách Nghị cũng không hiểu rõ, bất luận như thế nào, việc này phải giải quyết mới được.
Lâm Quý liếc nhìn bên ngoài đại sảnh, sắc trời đã hửng sáng.
“Mấy đêm này đừng nghỉ ngơi nữa, tuần tra ban đêm trong huyện đi.” Lâm Quý phân phó nói: “lệ quỷ nhiều nhất cũng chỉ có đệ nhị cảnh, Lăng Âm đều có thể đối phó vì vậy không cần phải sợ hãi.”
“Lỗ Thông, ngươi chỉ là đệ nhất cảnh, bản thân cẩn thận một chút, nếu như chạm mặt thì hãy la lên, chúng ta rất nhanh sẽ tới.”
“Được” Lỗ Thông gật đầu.
Lăng Âm đột nhiên nói: “Ngộ nhỡ không phải lệ quỷ mà là quỷ tướng thì sao?”
Lâm Quý liếc Lăng Âm một cái rồi cười không buồn giải thích.
“Nếu như là quỷ tướng thì lão Kiều không sống được đến bây giờ” Quách Nghị ở bên thấp giọng nói.
“Được rồi, cứ sắp xếp như vậy đi” Lâm Quý xua tay đuổi mọi người đi nhưng phát hiện chỉ có Lỗ Thông rời đi. Lăng Âm và Quách Nghị hình như có điều gì muốn nói.
“Tìm ta có chuyện gì?” Lâm Quý tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, không đợi hai người kia mở miệng lại hỏi tiếp “Chu Tiễn đó đâu? Sao nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy đến?”
Trong khi nói chuyện, bên ngoài đại sảnh nghe thất tiếng bước chân.
Chu Tiễn bước nhanh đi vào đại đường
“Ta nói, mặc dù mới kết hôn với Yến Nhĩ, tiểu tử nhà ngươi không phải là người mới, đến mức vậy không?” Lâm Quý bắc đắc dĩ nói.
Nét mặc Chu Tiễn nổi lên vài phần tươi cười, ngay sau đó nét mặt lại nghiêm túc.
“Lâm bổ đầu, đây là đơn xin từ chức của ta.”
“Đơn xin từ chức, ngươi mặc kệ sao?” Lâm Quý nhìn đơn từ chức rồi nhíu mày “Chu Tiễn, ta bình thường cũng chưa trách mọc nặng nề ngươi đúng chứ? Ta biết ý niệm của ngươi không có ở đây, cho nên có chuyện nguy hiểm ta sẽ không cho ngươi tham dự.”
“Vâng, sự chiếu cố của Lâm bổ đầu Chu Tiễn đều ghi nhớ cả” Chu Tiễn vội vàng gật đầu rồi giải thích: “Ta chuẩn bị cùng thê tử của ta rời đi đến Tương Châu.”
“Rời đi, cha của ngươi ngươi mặc kệ sao?”
“Cha của ta ông ấy càng già càng dẻo dai, haha Nhị nương ta mang thai rồi.” Chu Tiễn cười bất đắc dĩ.
Lâm Quý lúc này thực sự kinh ngạc vô cùng.
Chu lão gia phải hơn 50 tuổi rồi, không ngờ Châu gia nhà các ngươi có phong tục được lưu truyền này.
Lâm Quý nhận lấy đơn từ chức này, suy tính một lát, đắn đo rồi nói: “Ngươi muốn đi, ta không ngăn cản ngươi, chỉ là thê tử kia của ngươi…”
“Quả nhiên ngài đã nhìn ra, không sai, tiểu Mi là tu sĩ.” Chu Tiễn cũng không giấu diếm “Tiểu Mi là đệ tử của Hợp Hoan Tông, bởi vì Hợp Hoan Tông ở Tương Châu cho nên cùng nàng ấy chuẩn bị rời đến nơi đó.”
“Hợp Hoan Tông?”
Lâm Quý suy tư một lát, nhíu mày nói: “Đồ đệ của Hợp Hoan Tông sao có thể chạy đến Lương Châu chứ, còn chạy đến thanh lâu…”
“Nội tình trong đó ta không tiện nói, nhưng nếu người muốn biết…”
“Không cần đâu, chỉ cần không nguy hại đến bách tính thì ta cũng không muốn biết.” Lâm Quý lắc đầu xua tay nói: “Được rồi, ngươi đi thì tranh thủ thời gian đi.”
Chu Tiễn cúi đầu trịnh trọng nói: “ Chúc người thuận buồm xuôi gió, trường thọ, may mắn và thịnh vượng.”
Lời được nói ra, Chu Tiễn liền bước nhanh rời đi.
Lâm Quý than nhẹ một tiếng, thuộc hạ trong tay căn bản là không đủ, chất lượng cũng đáng lo ngại, bây giờ một người lại đi.
Lại nhìn về Quách Nghị và Lăng Âm bên cạnh.
“Hai người các ngươi có chuyện gì, không lại đệ đơn xin từ chức đó chứ?”
Vừa mới nói ra khỏi miệng hắn thấy Lăng Âm lúng túng đưa một lá thư.
Sắc mặt Lâm Quý liền suy sụp.