Chương 35: [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Gặp lại đạo sĩ lôi thôi

Phiên bản dịch 8267 chữ

Đoàn người đã quay trở lại nha môn.

Tuy rằng đã tiêu diệt hết lệ quỷ, nhưng bọn họ cũng không có ý định đi ngủ.

"Mặc dù huyện Thanh Dương là một trong những thị trấn rất gần Lương Thành, nhưng muốn qua lại cũng phải đi hơn một trăm dặm." Lâm Quý trầm giọng nói, "Vậy mà trong thành đã xuất hiện lệ quỷ, còn không chỉ có một con, điều này chứng minh còn có rất nhiều lệ quỷ đang trên đường tới đây."

"Ta đoán rằng không chỉ ở huyện Thanh Dương, tất cả các thị trấn tại bốn phương tám hướng của Lương Thành đều đã bị lệ quỷ hoành hành, thậm chí là sẽ có quỷ vật mạnh hơn tác quái."

Giờ này khắc này, trong lòng mọi người chợt có một cảm giác căng thẳng tột cùng, một loại cảm giác giống như có đại quân của địch đang tiếp cận.

"Đêm nay ba con lệ quỷ xuất hiện có khả năng chỉ là món ăn khai vị, khoảng thời gian tới ta nghĩ sẽ không dễ chịu chút nào. . . Lão Quách, thời gian này ngươi phải theo ta đi tuần đêm mỗi ngày, có lẽ lúc này không phải thời gian để ngươi xin nghỉ rồi."

"Nên như thế." Quách Nghị gật đầu.

Việc quay về phái Thanh Thành đón thê tử mà y vừa mới nói ban nãy, chỉ có thể tạm thời hoãn lại.

Lâm Quý lại nhìn về phía Lăng Âm và Lỗ Thông.

"Lỗ Thông, ngươi trở về thành chịu khó tu luyện, ngày nào chưa tới Đệ Nhị cảnh thì đừng đi ra ngoài." Lâm Quý nói, "Chỉ là một đám lệ quỷ ngươi cũng đối phó vất vả như vậy, không thấy xấu hổ ư."

"Ta biết rồi." Lỗ Thông gật đầu liên tục, gã có hơi nản lòng.

Sự thật là thiên phú của Lỗ Thông rất bình thường, tuy rằng trời sinh gã lực lượng khỏe như trâu, nhưng mà tư chất lại không coi là tốt, gã may mắn bước vào được hàng ngũ tu sĩ đã không dễ, còn muốn tiến thêm một bước thì sẽ rất khó khăn.

Nhưng Lâm Quý rất hy vọng gã phải tận lực phấn đấu.

Chỉ là Đệ Nhị cảnh mà thôi, dù tư chất có kém thế nào chỉ cần gã cố gắng thì sẽ có cơ hội.

Sau khi đuổi Lỗ Thông đi, Lâm Quý lại nhìn Lăng Âm nói: "Lăng Âm, ngươi ngày mai phải lập tức quay về phái Thanh Thành."

Lăng Âm ngẩn người, ngay sau đó bất mãn nói: "Không được, hiện tại là lúc nào, sao ta có thể bỏ đi?"

"Đêm nay ba con lệ quỷ có thể ép ngươi đến tình trạng kiệt sức, ngươi còn muốn lưu lại để gây cản trở cho ta cùng lão Quách sao?" Lâm Quý thẳng thắn.

"Thế nhưng. . ."

"Ta cũng không muốn trong lúc đối phó lệ quỷ, còn phải nghĩ đến chuyện làm thế nào cứu ngươi." Lâm Quý nói thẳng, "Thiên phú chỉ là thiên phú, cho dù ngươi là một thiên tài, hiện tại cũng chỉ mới là tu sĩ Đệ Nhị cảnh mà thôi."

"Ngươi chưa mở ra linh nhãn, Quỷ Vực của lệ quỷ có thể ảnh hưởng đến ngươi, chút bản lãnh của ngươi có lưu lại cũng vô dụng, ngươi cứ trở về núi là hơn."

Lăng Âm còn muốn cãi lại, nhưng lại bị Quách Nghị ngăn cản.

"Lâm bộ đầu nói có lý, sư muội, nếu lúc bình thường thì không sao, nhưng tình hình lúc này đã vượt ra khỏi phạm trù rèn luyện." Quách Nghị trầm giọng, "Hãy suy nghĩ về kỳ vọng của trưởng bối trong tông môn dành cho ngươi, bây giờ đã không phải là lúc bốc đồng, ngươi hãy mau trở về gấp rút tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá."

Nghe nói như thế, Lăng Âm lại trầm mặc thật lâu.

"Được rồi, ngày mai ta sẽ trở về."

Đợi đến lúc Lăng Âm cũng rời khỏi, Lâm Quý va Quách Nghị nhìn nhau cười khổ.

"Tin tức xin điều động nhân thủ từ bên trên đến trợ giúp đã được phát đi rồi, nhưng trong tình huống này, ta đoán chừng Giám Thiên Ty khó có thể điều người tới ngay." Quách Nghị nói.

"Vậy chỉ có thể đợi thôi." Đối với vụ này, Lâm Quý cũng không có phương pháp nào tốt để xử lý.

Lúc này đêm đã khuya.

Lâm Quý tạm biệt Quách Nghị rồi đi thẳng về hướng nhà mình.

Hắn lấy Nhân Quả Bộ từ trong ngực ra, mở đến chỗ còn trống rồi viết nội dung mới vào.

'Lệ quỷ hại chết người cầm canh gõ mõ cầm gọi là lão Kiều, đã trảm.'

Viết xong chứ cuối cùng, Lâm Quý lập tức cảm thấy trong lòng trở nên sáng tỏ.

Lần này cũng không giống như lúc hắn chém yêu đạo, trực tiếp tăng lên tu vi, dù sao lần này hắn chỉ chém được mấy con lệ quỷ tép riu. Dù vậy lúc này nếu hăn muốn tu luyện thì tuyệt đối sẽ làm chơi ăn thật.

Lâm Quý cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, hắn rảo bước nhanh hơn, vừa về đến nhà thì nhanh chóng tiến vào phòng tu luyện.

. . .

Lần này hắn đã tu luyện đến tận giữa trưa ngày hôm sau.

Lâm Quý mở to mắt, thở phào nhẹ nhỏm, bình ổn lại linh khí đang lao nhanh trong kinh mạch.

"Đêm qua tu luyện có lẽ tương đương với 1 tuần bình thường." Lâm Quý âm thầm nghĩ ngợi.

Lúc này trong đan điền của hắn, linh khí đã tiến vào trạng thái bão hòa.

"Đợi đến khi linh khí không cách nào tăng lên, ta chỉ cần bế quan hai ba ngày thì có thể đột phá đến Đệ Tứ cảnh."

Nếu người khác muốn đột phá cảnh giới, ít nhất họ cũng phải cần mấy tháng thậm chí có thể kéo dài đến mấy năm nới đánh vỡ được bình cảnh, nhưng mà nhờ có Nhân Quả Bộ, Lâm Quý tu luyện căn bản không cần để ý đến cánh cửa này.

Chỉ cần Lâm Quý tu luyện tới đỉnh phong, rồi lại bế quan khổ tu, cảm ngộ đột phá sẽ tự nhiên xuất hiện ở trong đầu của hắn, việc này giống như là đột nhiên đốn ngộ, tiếp theo mọi việc sẽ nước chảy thành sông.

Lúc trước, khi hắn đột phá Đệ Nhị cảnh và Đệ Tam cảnh đều giống như thế, Lâm Quý không cảm thấy đến Đệ Tứ cảnh sẽ xảy ra vấn đề gì.

Hắn đẩy cửa phòng ra, mắt thấy ánh mặt trời đang chiếu xuống, hắn lại ngáp dài một cái.

Lâm Quý mang theo vẻ lười biếng dạo bước ra khỏi tiểu viện, rồi đi dọc theo con đường quen thuộc tới Như Ý lâu.

Hắn đi lên lầu hai, ngồi vào vị trí gần cửa sổ như mọi khi, thậm chí Lâm Quý còn chưa mở miệng, tiểu nhị cũng đã rót nước trà vào chén.

Sau một lát, đồ ăn mà Lâm Quý thường dùng đã được đầu bếp lần lượt bưng lên.

Quy củ của Như Ý lâu chính là như vậy, chỉ cần Lâm bộ đầu tới thì đầu bếp sẽ phải ưu tiên phục vụ.

Khi Lâm Quý đang ăn cơm chậm rãi thì lại thấy Chu Tiễn phía bên ngoài cửa sổ dưới lầu.

"Chu Tiễn, lên đây ăn với ta."

"Ta tới đây." Chu Tiễn thấy được Lâm Quý thì vội vàng lên tiếng.

Chu Tiễn đi đến lầu hai, y ngồi xuống đối diện với Lâm Quý.

"Thủ lĩnh, nghe nói lại có chuyện ma quái vào tối hôm qua."

"Không liên quan tới ngươi." Lâm Quý trả lời qua loa. Vừa mới kết hôn còn hỏi cái gì, việc này không cho gã biết thì hơn.

Lâm Quý vừa ăn cơm vừa hỏi: "Nhìn ngươi vội vã như vậy, chắc là đang có việc gì hả?"

"Ài, đây chẳng phải là vì sàn nghiệp trong huyện quá nhiều, buồn bực a." Chu Tiễn buồn khổ, "Lúc ta cùng tiểu Mị thương lượng đã nói sẽ thu xếp thật nhanh, nhưng đến lúc chuẩn bị đi thì mới phát giác được rất nhiều phiền phức."

Lâm Quý lẳng lặng nghe, không nói lời nào.

"Biệt viện có hơn 10 căn cùng với rất nhiều đồ dùng quý báu trong nhà."

"Cửa hàng cũng có rất nhiều, loại đồ vật này càng không thể mang theo."

"Vàng bạc châu báu, đồ nữ trang thì chất bừa bãi, ta trông thấy liền phiền."

"Còn có những nữ nhân ta nuôi lúc trước, từng người đều phải thu xếp cho thật tốt."

"Nói như vậy, ngươi còn phải ở lại đây một thời gian?" Lâm Quý không nghe nổi nữa."

"Không đến mức như thế, ta vừa mượn cha ta 10 vạn lượng bạc, những thứ phiền phức này thì để lại cho y." Chu Tiễn thuận miệng cười.

Nghe đến đó, Lâm Quý biết chả còn gì thú vị rồi, hắn đứng dậy đi ra ngoài, chợt dừng lại nói: "Cửa hàng bánh nướng của lão Lý, còn có người bán thịt lừa trong huyện và Như Ý lâu đây."

"Là như thế nào?" Chu Tiễn khó hiểu.

"Ta ghi sổ không ít, trước khi ngươi đi thì nhớ thanh toán hết cho ta."

Chu Tiễn cười xác nhận.

Lâm Quý vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Khi nào thì đi? Mấy ngày tới trong huyện sẽ không được yên ổn, phải đi thì đi nhanh lên chút, đừng chần chờ."

"Ngày mai ta sẽ đi."

"Ta sẽ không đi tiễn ngươi, thuận buồm xuôi gió nhé."

"Như vậy được rồi."

Cáo biệt Chu Tiễn, Lâm Quý rời khỏi Như Ý lâu, nhưng mới vừa đi được hai bước, đột nhiên hắn thấy một đạo sĩ đang coi bói trong quầy bán hàng ven đường .

Lâm Quý nhận ra gã, gã chính là cái vị đạo sĩ lôi thôi mà hắn gặp tại trấn Thông Thiên sau khi rời khỏi kinh thành .

Nhớ tới đây, Lâm Quý đi tới trước quầy hàng.

Phong cách của vị đạo sĩ này vẫn lôi thôi lếch thếch như trước kia, khuôn mặt y đang dính đầy vết bẩn, mắt thì nhắm lại và miệng nói lẩm bẩm.

"Bần đạo có pháp lực, trên biết thiên văn dưới rành địa lý, có thể biết chuyện quá khứ năm trăm năm trước, càng biết được chuyện tương lai năm trăm năm sau! Khách quan muốn hỏi điều gì?"

"Đạo sĩ, ngươi bị mù từ lúc nào a?" Lâm Quý cười nói.

Đạo sĩ mở mắt ra, y có hơi vui vẻ khi nhìn thấy Lâm Quý.

"Huynh đài, thì ra là ngươi!"

Bạn đang đọc [Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    21

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!