Sắc mặt của Lâm Quý cực kì khó coi.
Từ sơn động đến bờ sông cũng không tính là xa, Trư Long này tuy rằng chỉ có Đệ Tam cảnh, nhưng nhờ vào kích thước khổng lồ của nó, bất cứ khi nào di chuyển tay cũng có chút động đậy.
Mà nếu không phải tận mắt chứng kiến một trận bên bờ sông, Lâm Quý thậm chí còn không biết rằng Trư Long đã bị chém giết! Bởi vậy có thể thấy được, trước mắt người mặc Hắc bào này tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
Chém giết long chủng Đệ Tam cảnh không tính là khó, nhưng cái khó là chém giết một cách vô thanh vô tức như vậy.
Lâm Quý nhìn chằm chằm một lúc vào thi thể của Trư Long kia, sau đó lại quan sát người mặc Hắc bào nửa ngày mới khẽ gật đầu.
"Không tồi, tại hạ Lâm Quý - bộ đầu của huyện Thanh Dương, các hạ là người phương nào?"
"Thật đúng là đồ cẩu Giám Thiên Ty." Người mặc Hắc bào không trả lời câu hỏi của Lâm Quý, nói chuyện với giọng điệu mang theo vài phần buồn bực và tiếc hận.
Chung Tiểu Yến bên cạnh muốn cãi lại, nhưng bị Lâm Quý trừng mắt lườm một cái cản lại.
Chung Tiểu Yến cũng không phải hoàn toàn thiếu lý trí, tức giận bất bình đứng ở phía sau Lâm Quý.
Cho đến lúc này, Lâm Quý mới nhìn về người mặc Hắc bào chắp tay.
"Các hạ cùng Giám Thiên Ty ta có hiềm khích?"
"Hiềm khích? Không phải hai chữ hiềm khích là có thể giải thích rõ ràng được."
Trong giọng nói của người mặc Hắc bào có chút châm biếm, khẽ cười nói:
"Nếu như nói là hiềm khích, không bằng dùng ngươi chết ta sống, không đội trời chung để hình dung mới càng thích hợp một chút."
Nghe thấy lời này, tay của Lâm Quý đã đặt trên chuôi kiếm, linh khí trong cơ thể bắt đầu di chuyển.
"Đừng có cố sức lực, các ngươi hai cái vận khí tốt, hiện giờ là thời khắc quan trọng, ta cũng không muốn những Giám Thiên Ty già nua bất tử kia có lý do nhìn chằm chằm ta."
Dừng một chút, ý cười trong giọng nói của người mặc Hắc bào từ từ mất hẳn.
"Cho nên... nhân lúc tâm tình ta không tệ lắm thì mau cút đi."
Nói xong lời này, người mặc Hắc bào nhìn Lâm Quý và Chung Tiểu Yến xua tay giống như là xua đuổi rác rưởi vậy.
Lâm Quý không nói hai lời, kéo tay Chung Tiểu Yến, quay đầu bước đi, hơn nữa càng chạy càng nhanh.
Sau khi đi xa, Chung Tiểu Yến rốt cuộc cũng mở miệng.
"Này, tên kia nói không chừng là phô trương tỏ ra có tài đấy chứ? Ngươi không cần sợ hãi như vậy mà?"
"Nếu như không phải? Ngươi có thể đứng tại chỗ còn ta thì không." Lâm Quý lạnh lùng đáp lại, có thể yên lặng không một tiếng động xử Trư Long, trước mắt thì hắn không phải là đối thủ.
"Ừm... hình như thật sự là như vậy." Chung Tiểu Yến lúc này mới nhận thức được.
Nơi này không phải là Chung gia ở Tương Châu mà nơi này là Lương Châu, huống hồ đối phương ngay cả Giám Thiên Ty cũng không vừa mắt thì Chung gia đã là gì.
Nghĩ đến đây, Chung Tiểu Yến cũng không dám khoe tài, thành thật bị Lâm Quý lôi kéo, ngày càng rời xa Lương Hà.
Khi đi ngang qua sơn động, hai người gọi Linh nhi đang chờ ở trong sơn động.
Sau đó cùng nhau lên đường, khi trời gần trưa, ba người cuối cùng cũng về tới huyện Thanh Dương.
...
Trong thị trấn.
Mưa to mấy ngày liền đã át đi sự hối hả và nhộn nhịp của những ngày thường trong huyện Thanh Dương.
Hôm nay ngày mới mới vừa đến, dân chúng ở trong nhà đã khó chịu mấy ngày liền, nhưng thật ra cũng không có việc gì đều ở trên đường đợi, dường như đều lấy chính mình làm phương thức để chút hết nỗi lòng.
Điều này cũng làm cho huyện Thanh Dương so với thường ngày náo nhiệt hơn vài phần.
Sau khi vào thành, Lâm Quý liền đuổi Chung Tiểu Yến và Linh nhi đi, rõ ràng là để hai nàng ở nhà dưỡng thương.
Còn hắn thì không ngừng đi vào trong huyện nha, tìm đến Quách Nghị.
"Chuyện gì mà hấp tấp như vậy?" Quách Nghị tò mò hỏi.
Ngày thường Lâm Quý luôn trong bộ dạng điềm đạm, rất ít khi thấy hắn vội vàng như vậy.
"Ta nói ngươi viết, dùng Truyền Tin phù gửi đến Lương Thành." Lâm quý nói.
Lâm Quý nói dồn dập, Quách Nghị cũng không dám trì hoãn, vội vàng chuẩn bị bút.
"Thần sông Lương Hà là Trư Long loại Long yêu quái biến thành, không biết có cùng yêu quái quấy phá ở huyện Lương Hà là một không."
"Trư Long đã chết, là bị người mặc Hắc bào lai lịch không rõ chém giết."
"Người mặc Hắc bào thực lực không rõ, có cừu oán với Giám Thiên Ty, không rõ nguyên nhân cụ thể."
Sau khi giải thích đơn giản mọi thứ, Lâm Quý lại kể lại chi tiết sự việc cho Quách Nghị nghe.
Ba câu đầu tiên để Truyền Tin phù gửi đi, còn lời giải thích chi tiết dùng để lập hồ sơ lưu giữ.
Sau khi vội vàng làm xong những việc cần thiết, Lâm Quý liền quất ngựa không ngừng rời khỏi nha môn về nhà.
Đóng chặt cửa phòng chính, nhưng hắn không sốt ruột bắt đầu tu luyện luôn
Trên đường trở về, hắn rất lo lắng.
Một số chuyện gần đây, làm cho hắn lờ mờ cảm giác được có chút không hợp lý.
Lâm Quý suy nghĩ về chuyện xảy ra gần đây nhất.
Từ khi hắn tình cờ gặp Hành Si đại sư ở huyện Thanh Dương, rồi sau đó được tặng Định Hồn Hàng Ma Xử, những rắc rối cứ liên tiếp xuất hiện.
Vào kinh bẩm báo công việc, trên đường đi gặp Lạc tiểu thư hóa thành Quỷ Hồn, rồi trảm quỷ tướng, kết quả dẫn đến chuyện Quỷ Vương cùng vạn quỷ vây Lương Thành
Ở trong kinh thành lại gặp chuyện phu nhân của Tể tướng bị người ta ám hại, bị biến thành Biến Bà.
"Nếu như nói hai sự tình là có người tính kế, ta vô tình bị cuốn vào trong đó... Tuy nhiên mấy vụ án liên tục từ sau khi trở về huyện Thanh Dương, tất cả lại không như thế.”
Lâm Quý cẩn thận chải tóc .
Hồ tộc Thanh Khâu ở trong huyện hại người, chưa tính lão hồ ly Hoa bà bà, chỉ riêng tiểu hồ ly có tên Phi Nhi thôi đã khó vô cùng.
Đồ đệ của Đề Vân đạo nhân, yêu đạo ấy.
Phùng Vũ của phái Thanh Thành đã bị yêu quái trong Trấn Yêu Tháp bắt.
Lần này, Trư Long giả làm thần sông, lại bị người mặc hắc bào chém chết.
"Trong này có lẽ có người tính kế, nhưng tuyệt đối không thể tất cả đều là tính kế... Mà vụ án tương tự, ta ở huyện Thanh Dương đã mấy năm không gặp qua rồi."
"Chẳng lẽ do thiên hạ loạn lạc sao? Nhưng nguyên nhân gây ra sự hỗn loạn này chủ yếu do quỷ yêu trốn khỏi Trấn Yêu Tháp, nhưng nhiều chuyện xấu như vậy không thể nào quy vào Trấn Yêu Tháp hết được.”
Nghĩ đến đây, tầm mắt Lâm Quý lướt qua cửa sổ, nhìn về không trung xa xa.
Bầu trời sau cơn mưa, khi nhìn vào nắng khiến cho con người ta cảm thấy dễ chịu.
Nhưng Lâm Quý thì không.
Hắn lấy ra Nhân Quả Bộ, đặt ở trong tay cẩn thận vuốt phẳng.
Rõ ràng chỉ là kiểu sách cổ, nhưng lại lì lợm đến độ nước lửa không xâm nhập được, làm thế nào cũng không phá hỏng được.
Hắn cũng không phải chưa thử để Nhân Quả Bộ ở nhà, sau đó ra ngoài làm việc.
Nhưng bất kỳ lúc nào hắn không để ý thì thứ này sẽ luôn xuất hiện trong cơ thể hắn, hắn không thể quăng nó đi.
Hơn nữa Lâm Quý cũng thường thường lấy thứ này ra trước mặt người khác.
Nhưng những ai thấy Nhân Quả Bộ có thể thấy rõ điều đó, nhưng họ không bao giờ hỏi hay quan tâm giống như họ cố tình lờ đi.
"Có phải ngươi phá rối không?" Lâm Quý nhìn Nhân Quả Bộ, thì thầm tự hỏi .
Tất nhiên là không có lời đáp lại.
Nhưng càng ngày Lâm Quý càng chắc chắn về điều này.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn trời, chính lúc này đây, nụ cười khổ của hắn lại có chút gượng gạo hơn một chút.
Quà tặng của Thiên đạo, quả nhiên không dễ cầm như vậy.
"Cho nên ngươi coi thường ta tu luyện chưa đủ, thay ngươi làm việc không tốt, vậy nên mới tìm cách muốn tạo ra một ít quỷ thiêu thân buộc ta tu luyện phải không?"
"Xem như ngươi lợi hại, ta thực sự sợ, còn không cố tu luyện không chừng sớm hay muộn ta cũng bị quỷ yêu đại cấp làm thịt.”
Nghĩ đến đây, Lâm Quý thở phào một hơi, buông bỏ tâm tư, nhanh chóng tiếp tục trạng thái tu luyện.