- Lần đầu tiên ta đến đau cũng giống như ngươi, bị vẻ đẹp nơi này rung động không nói nên lời.
Chẳng biết từ lúc nào mà Trần Bì Bì đã đứng bên người Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết quay đầu nhìn hắn một cái, hỏi:
- So với nơi ngươi ở ban đầu kia còn đẹp hơn?
Trần Bì Bì nhìn hắn, không biết hắn là đoán được lại lịch của mình rồi hay không, trầm mặc một lát nói:
- Trang nghiêm, nghiêm túc hoặc là thần thánh, thật ra cũng không phải đẹp.
Hắn mỉm cười tiếp tục nói:
- Hoan nghênh đi vào thư viện chân chính.
Ninh Khuyết cười đáp:
- Xem ra ngươi là hướng dẫn du lịch của ta hôm nay.
Trần Bì Bì chưa từng nghe qua từ hướng dẫn du lịch này, nhưng đại khái cũng đoán được nghĩa là gì, cười cười, dẫn hắn đi đến giữa bãi dốc. Bước qua cánh đồng hoang và bãi cỏ xanh mướt, đạp qua bờ ruộng ẩm thấp, đi lên một cây cầu gỗ liền tới mặt hồ phẳng lặng như gương.
Thủy cầm màu trắng giữa hồ khi chìm khi nổi bắt cá nhỏ trong hồ, bất kể là thành công hay thất bại, chúng nó cũng kiêu ngạo ngửa đầu hoặc nuốt cá xuống bụng hoặc lắc khô giọt nước trên lông chim. Tiếng bước chân trên cầu gỗ thu hút lũ thuỷ cầm, nhưng chúng nó rõ ràng chẳng e sợ con người mà ngược lại còn tỏ vẻ tò mò, vô cùng linh tính.
Đoạn giữa cầu gỗ có một cái đình tạ, trong ánh hồ ánh nước rất thanh u, một nữ tử mặc trang phục mùa xuân thư viện màu vàng nhạt đang ở trong đình hết sức chuyên chú cầm giá thêu hoa.
Trần Bì Bì dẫn Ninh Khuyết đi đến trước người nữ tử kia, kính cẩn hành lễ nói:
- Thất sư tỷ.
Nữ tử quần áo vàng nhạt đó ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Khuyết bên cạnh hắn một cái, cười nói:
- Dẫn tiểu sư đệ dạo một vòng đi.
Ninh Khuyết chắp tay hành lễ, cung kính nói:
- Ra mắt thất sư tỷ.
Thất sư tỷ như cười như không nhìn Trần Bì Bì một cái, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Từ nay về sau ngươi có thể lười biếng rồi.
Trần Bì Bì xấu hổ cười cười.
Ninh Khuyết không hiểu ý gì, mờ mịt nhìn hai người. Thất sư tỷ không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu thêu hoa.
Rời khỏi đình tạ giữa hồ, theo cầu gỗ vắt ngang hồ vào bờ, Trần Bì Bì quay người nhìn lại, giới thiệu với Ninh Khuyết:
- Thất sư tỷ họ Mộc tên Dữu, tinh nghiên trận pháp, sương mù lúc trước ngươi lên núi xuyên qua chính là trận pháp các bậc tiền bối của thư viện bố trí, hiện tại toàn bộ trận pháp đều do một tay thất sư tỷ phụ trách duy trì bảo vệ, về phần thêu hoa... Hai năm trước thất sư tỷ nghiên cứu trận pháp bình cảnh, bất kể là đại sư huynh hay nhị sư huynh đều tìm không được biện pháp tốt, cuối cùng lão sư quyết định để nàng thêu hoa, vừa thêu là đã hai năm, cũng không biết bình cảnh đó rốt cuộc đã qua hay chưa nữa.
Ninh Khuyễn vẫn đang rung đọng, chẳng qua ngoài mặt hắn vẫn giữ được bình tĩnh vô cùng tốt. Đây là hắn lần đầu tiên tiến vào tầng hai thư viện, không hề có khái niệm gì với rất nhiều chuyện, ví dụ như thêu hoa và trận pháp thì liên quan gì đến nhau? Nhưng chính bởi vì hoàn toàn không có bất cứ khái niệm gì nên hắn biết mình cho dù hỏi cũng sẽ hỏi uổng, vì thế trầm mặc.
Trần Bì Bì dẫn hắn đi qua cây cổ thụ cực cao lớn nọ, đi đến trước mảng rừng rậm phía tây, nghe tiếng đàn sáo trong rừng du dương, nói:
- Thổi tiêu là cửu sư huynh Bắc Cung Vị Ương, đánh đàn là thập sư huynh Tây Môn Bất Hoặc, hai người bọn hắn đến từ trên hải đảo cực nam, tinh thông âm luật, về phần tu hành pháp môn gì thì chỉ sợ ngay cả chính bọn hắn cũng nói không rõ.
Ninh Khuyết kinh ngạc hỏi:
- Nói thế là sao nhỉ? Nào có người tu hành ngay cả pháp môn mình tu hành cũng không biết?
Trần Bì Bì lắc đầu giải thích:
- Lão sư chưa bao giờ bố trí môn học cho bọn hắn cả, để bọn hắn tùy sở thích mân mê những thứ vô dụng này, ta vào thư viện bao nhiêu năm thì nghe bọn hắn thổi tiêu đánh đàn bấy nhiều năm, chưa từng thấy bọn hắn làm chuyện gì khác.
Tiếng đàn sáo trong rừng xuân đột nhiên dừng, thanh ma sát xột xoạt nổi lên, hai nam tử đi ra từ trong rừng. Hai nam tử khuôn mặt anh tuấn ánh mắt điềm đạm, trên người mặc trang phục mùa xuân của học viện màu trắng đã được chỉnh sửa, ống tay áo và vạt áo rất rộng rãi, gió xuân thổi một cái phất phới như tiên gia, nào giống học sinh mà thật sư ẩn sĩ tiên phong đạo cốt hơn.
Cửu sư huynh cầm ống tiêu nhìn Trần Bì Bì tức giận nói:
- Cái gì mà bản thân ta cũng nói không rõ?
Trần Bì Bì cười nói:
- Vậy người nói xem, các ngươi ở thư viện nhiều năm như vậy rốt cuộc đang tu hành cái gì?
Cửu sư huynh cầm lấy ống tiêu thật không khách khí hung hăng gõ lên đầu Trần Bì Bì một cái.
Trần Bì Bì ôm đầu, căm tức hô lên:
- Cửu sư huynh, nói không được liền đánh người sao? Ngươi chú ý phong nghi nơi nào rồi?
Nam tử ở bên ôm đàn cổ luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đánh hay.
Trần Bì Bì nhìn nam tử đó nói:
- Thập sư huynh, người xưa nay không phải người như vậy.
Thập sư huynh Tây Môn Bất Hoặc mỉm cười, hai tay khép trước người khẽ ôm đàn cổ, đầu ngón tay khẽ run búng lên một âm cắt, nhìn Ninh Khuyết nói:
- Tiểu sư đệ, ta cùng với Bắc Cung sư huynh tu chính là âm luật đại đạo, tục nhân như Bì Bì tục chỉ biết dùng thiên địa nguyên khí đánh nhau căn bản không thể hiểu được vẻ đẹp của âm luật, hi vọng ngươi không phải tục nhân như vậy.
Cửu sư huynh Bắc Cung Vị Ương giắt ống tiêu bên hông, nhìn Ninh Khuyết vô cùng hứng thú nói:
- Tiểu sư đệ, ngày đó xem ngươi lên núi rất có ý tiêu sái, Nhan Sắt đại sư còn nói ngươi có tiềm chất thần phù sư, hơn nữa nghe nói ngươi là thư gia nổi tiếng gần đây trong thành Trường An, một khi đã như vậy thì hẳn rất có hiểu biết về nghệ thuật nhỉ, ngày sau chúng ta phải trao đổi thật nhiều mới phải.
Ninh Khuyết vội kính cẩn hành lễ, trong lòng lại cay đắng nghĩ, mình nào biết âm luật mấy thứ này, về phần tục hay không tục... Có thể cảm giác thiên địa nguyên khí vậy đương nhiên nên dùng để tăng cường cảnh giới, sau đó học tập bản lĩnh đánh nhau, hai vị sư huynh này lại dồn toàn bộ tâm trí lẫn sinh mệnh vào trong âm luật, nhã cố nhã hĩ, thật là quá mức phí phạm của trời.
- Bẩm báo hai vị sư huynh, ta đối với âm luật chi đạo hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn vội đáp.
Cửu sư huynh Bắc Cung Vị Ương cực không cho là đúng, vung tay áo nói:
- Âm luật thi họa đều chính là thứ tuyệt đẹp trong trời đất, hai chữ nghệ thuật chú ý đó là loại suy, ngươi trước kia chưa có cơ hội mà thôi, nay gặp ta cùng với thập sư huynh của ngươi, nào còn có thể không biết gì cả?
Ninh Khuyết thấy đối phương nhiệt tình như thế nào có thể không biết xấu hổ từ chối, vì thế liền đáp ứng, ngày sau lúc ở thư viện học tập rảnh rỗi nhất định sẽ cung kính đến thỉnh giáo hai vị sư huynh âm luật chi đạo, cho dù không khá lên thì có thể nghe nhạc cũng hay.
Hai vị sư huynh nghe lời này mặt lộ vẻ vui sướng, đồng thanh khen:
- Quả nhiên không phải tục nhân như Bì Bì.
...
Trên đường đi tới bãi phòng ốc dưới đại thụ, Trần Bì Bì nhìn Ninh Khuyết một cái, nghiêm túc hỏi:
- Người thực thích nghe tiếng đàn sáo sao?
Ninh Khuyết liếc hắn một cái, nói:
- Hoàn toàn không có hứng thú... Ngươi đừng nhìn ta như vậy, đây là ta ngày đầu tiên vào tầng hai thư viện, hai vị sư huynh nhiệt tình như thế ta nào có thể thẳng mặt từ chối được?
Trần Bì Bì vô cùng đau đớn nói:
- Ngươi tên ngu xuẩn này, loại chuyện này đương nhiên phải kiên quyết từ chối.
Ninh Khuyết không hiểu ý gì, hỏi:
- Ngày sau nếu các sư huynh muốn thổi tiêu cho ta nghe, ta né tránh cũng được, có vấn đề gì sao?
- Mấy năm nay không có sư huynh sư tỷ nào nguyện ý im lặng nghe bọn hắn diễn tấu, bọn hắn chỉ có thể mỗi ngày mặt đối mặt thổi sáo đánh đàn, một người nói dào dạt thay, một người nói cao vời vợi, thay phiên tâng bốc tri ân lẫn nhau, sớm nhàm chán đến cực điểm, chỉ có thiếu một người nghe thôi, ngươi đã đáp ứng bọn hắn rồi thì sau này mỗi ngày cứ chờ bị kéo đi làm thính giả đi.
Ninh Khuyết nghi hoặc hỏi:
- Chẳng lẽ âm luật chi đạo của hai vị sư huynh rất kém sao?
- Hai vị sư huynh nếu trên thế gian tuyệt đối là đại gia âm luật hạng nhất.
Trần Bì Bì nghiêm túc nói, chợt đuôi lông mày khổ sở rũ xuống, tiếp tục:
- Nhưng đại gia âm luật có giỏi nữa, nếu chơi một bài hơn ngàn lần cho ngươi nghe, ngươi sẽ hiểu thống khổ cỡ nào.
Nếu bảo mình liên tục ăn một ngàn bát canh mì chua chay có ngấy không? Nếu bảo Tang Tang liên tục ăn một ngàn đĩa rau dưa có ngấy không? Nếu mình mang theo Tang Tang đi Tùng Hạc Lâu liên tục ăn bàn tiệc một ngàn ngày sẽ ngấy hay không? Đương nhiên sẽ ngấy, như vậy nghe một bài ngàn lần khẳng định cũng sẽ ngấy, hơn nữa là thống khổ cực kỳ.
Giọng Ninh Khuyết phát run hỏi:
- Trên đời người yêu âm luật vô số, nghĩ hẳn hai vị sư huynh chung quy không đến mức chỉ muốn một mình ta nghe chứ.
- Trên đời người yêu âm luật rất đông, nhưng trong mắt hai vị sư huynh thì người có tư cách nghe bọn hắn diễn tấu nhạc khúc lại cực ít, có thể đi vào hậu sơn thư viện trở thành đồng học của bọn hắn tất nhiêu đều thông qua khảo nghiệm của Phu Tử, đương nhiên là có tư cách, người khác thì miễn.
Ninh Khuyết trầm mặc thời gian rất lâu, dứt khoát kiên quyết nói:
- Ta trốn.
- Ta từng trốn.
Trần Bì Bì đồng tình nhìn hắn, thở dài nói:
- Hậu sơn thư viện không nhỏ, nhưng muốn tìm người thì vẫn tìm được.
Ninh Khuyết đang chuẩn bị nói cái gì, bỗng nhiên phát hiện cây hoa bên đường đá xao động một hồi, một người không rõ diện mạo bỗng nhiên lao ra dọa hắn nhảy dựng, nhìn kỹ lại mới phát hiện là một vị sư huynh trẻ tuổi ngày ấy từng thấy ở trên đỉnh núi, có điều hôm nay vị sư huynh này tóc tai quần áo đeo đủ loại hoa lá, nhìn cực kỳ buồn cười lại có chút kinh sợ.
Trần Bì Bì kéo hắn qua bên cạnh, cực kỳ nghiêm túc giới thiệu:
- Đây là thập nhất sư huynh Vương Trì.
Ninh Khuyết vội vàng sửa sang lại quần áo, vái dài hành lễ nói:
- Ninh Khuyết ra mắt thập nhất sư huynh.
Thập nhất sư huynh trừng mắt nhìn hắn, chưa đáp lễ mà nhặt lên một đóa hoa để đầu vai, kinh ngạc hỏi:
- Ta tới hỏi người, nếu lòng không ngoại vật, nếu lòng không có ngoại sự, trước khi Phu Tử tiến vào hậu sơn, hoa này ở trong núi tự nở tự rụng ngàn vạn năm có liên quan gì đến lòng ngươi và ta không? Nếu không ai vào hậu sơn, nếu không ai ngắm hoa này, hoa này liệu có tồn tại không?
Ninh Khuyết nghẹn lời không nói gì, trầm mặc thời gian rất lâu mới quay đầu vô tội nhìn Trần Bì Bì một cái.
Ánh mắt Trần Bì Bì so với hắn còn vô tội hơn, ý muốn nói ngươi nếu đáp không rõ thì không dễ rời khỏi.
Ánh mắt thấp nhất sư huynh Vương Trì dịu dàng nhìn hắn, chờ đợi thật lâu chưa đợi được đáp án, trên mặt cũng không có chút không vui nào, tự ôn hòa giải thích:
- Theo ta thấy, trước khi ngươi ta nhìn thấy hoa này, hoa và lòng của ngươi ta đều tự yên tĩnh, lúc ngươi ta đến ngắm hoa này, hoa xuất hiện nở rộ trong lòng, hoa này tồn tại hay không, chỉ ở thời khắc hiện ra.
Ninh Khuyết hơi há mồm, vẫn nghẹn lời không nói gì, vẻ mặt cực kỳ vô tội.
Trần Bì Bì bị vẻ mặt vô tội của tên này làm cho có chút áy náy, sau khi ho hai tiếng nói:
- Thập nhất sư huynh, tiểu sư đệ ngày đầu tiên vào hậu sơn, ta còn phải dẫn hắn đi bái kiến các sư huynh khác, hoa tâm chi biện có thể để ngày sau bàn sau hay không?
Vương Trì ôn hòa nhìn Ninh Khuyết, nói:
- Tiểu sư đệ, ngày sau nếu có lúc rảnh rỗi có thể đến giúp ngu huynh tranh luận được không?
Ninh Khuyết nghe ý trong lời nói, nhẹ nhàng thở phào, vội liên tục đáp ứng, sau đó theo Trần Bì Bì giống như trốn rời khỏi bụi hoa chạy qua chỗ phòng ốc dưới cây cổ thụ, hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt Trần Bì Bì đầy vẻ đồng tình.
----------oOo----------