Chương 173 : [Dịch] Tướng Dạ

 Nhân sinh như đề, các chủng si (Thượng)

Phiên bản 27657 chữ

Các sư huynh sư tỷ trong hậu sơn thư viện, nếu không phải đến từ hòn đảo biệt ở Nam Hải thì cũng là từ một quốc gia khác hoặc giả một nơi xa xôi, thế mà chẳng có một ai ở thành Trường An cả. Sau khi gặp vị thư đồng trẻ con của vị sư huynh xong, Ninh Khuyết cũng từng có ý định dẫn theo Tang Tang dọn vào hậu sơn, nhưng nghĩ đến việc hắn dù sao cũng là người mới, nào so sánh được với nhị sư huynh, mà mới vào núi đã đưa ra yêu cầu này thì có vẻ không phải phép, hơn nữa hậu sơn tuy đẹp nhưng bớt mất vẻ nhộn nhịp phố phường, cho nên hắn trở thành học sinh ngoại trú duy nhất của hậu sơn thư viện.

Tang Tang nhân lúc phường chưa đóng cửa đèn đêm chưa tắt, gấp gáp chạy qua chợ tây mua một đống lớn bút mực lẫn tài liệu cổ quái mà hắn liệt kê ra, sau đó mới vội vàng nấu cơm, vừa thái rau vừa báo cáo với hắn tình huống kinh doanh của Lão Bút Trai hôm nay.

- Hôm nay làm ăn rất tốt, nhất là buổi sáng thiếu chút cả cửa cũng bị người ta giẫm nát. Hôm qua ta cũng sửa cửa tiệm rồi? Kết quả không đủ chắc, hôm nay lại bị hỏng chút. Sau khi xác nhận thiếu gia không có nhà, buổi chiều mới ít người đi.

Tang Tang bỗng nhiên nghĩ đến một việc, hai tay ướt lau lau trên tạp dề rồi đi vào trong phòng mang ra một chồng danh thiếp thiệp mời thật dày, đặt chúng lên bàn, nói:

- Có nhiều người để lại mấy thứ này, mời thiếu gia ngươi qua phủ gặp một chút. Bởi vì quá nhiều người, hơn nữa trên thiếp đều viết tên cho nên ta không nhớ.

Ninh Khuyết liếc qua đống danh thiếp, lại xem đống điển tích phù văn cao như núi nhỏ bên cạnh, thầm nghĩ mình bận muốn chết tới nơi rồi, nào có thời gian đi gặp bọn hắn? Suy nghĩ chốc lát, hắn nói với Tang Tang:

- Lát nữa cơm nước xong, ngươi chọn trong đống thiệp mời này cái nào quan trọng để sang một bên, sau này xử lý.

- Chọn như thế nào? Xử lý như thế nào?

Tang Tang nghiêm túc hỏi, làm tiểu thị nữ của Ninh Khuyết, nàng lại chẳng hề có kinh nghiệm giao tiếp cùng các đại nhân vật của đế quốc, cũng không biết thiệp mời nào quan trọng.

- Chọn như nhặt rau, tươi mới đắt thì giữ lại, xấu cũ rẻ cứ bỏ sang một bên. Về phần cái gì là tươi mới đắt... Quan chế của đế quốc ta hồi trước có nói cho ngươi nghe rồi, còn nhớ không? Cứ chức quan cao là đắt. Còn xử lý thì để ta lo đi, trước viết phong thư trả lời tỏ vẻ lễ phép một chút, chắc mấy lão quan gia đó muốn là chữ của ta thôi.

Tang Tang nghe hắn trả lời, mày hơi nhíu lại, thấp giọng nói:

- Chữ của thiếu gia ngươi bây giờ đều có thể bán lấy tiền, cứ viết thư trả lời để người ta đưa về như vậy chẳng phải là đáng tiếc sao?

Ninh Khuyết cười cười, tiếp tục cúi đầu chuyên tâm xem thứ trước mắt. Mấy chục quyển điển tịch phù văn dày cộp này hắn mới đọc non nửa, thật sự không có thời gian đi làm những việc khác.

Nhan Sắt đại sư đưa cho hắn tổng cộng ba mươi ba quyển điển tịch phù văn, ghi chép phù văn mà những thần phù sư trước đây lưu lại, cả thảy 387 bộ, 24077 đạo phù, to và nhiều như biển cả.

Ninh Khuyết xem lướt qua một lượt, quan sát thật lâu những điểm khác biệt trong đống phù văn như thể chẳng có liên quan gì đến nhau, chỉ là mãi vẫn không thu hoạch được gì, ngược lại đôi mày càng lúc càng nhíu chặt.

Nghe Nhan Sắt đại sư nói thì những phù văn này chỉ có tác dụng tham khảo thể nghiệm, về phần nét bút cuối cùng viết nên thế nào thì hết thảy vẫn phải dựa vào ngộ tính của mình. Có điều những nét mực hình sợi tơ hạt mưa rơi xấu như nòng nọc này trông không ra chữ cũng chẳng ra hình, sao có thể cảm nhận ra thứ bản thân cần đây?

Tùy ý rút ra một quyển từ đống điển tịch chất đầy như núi, vừa hay là quyển lớn thứ ba của bộ đầu tiên, cũng chính là phần mở đầu bộ Thủy. Ninh Khuyết kinh ngạc, thầm nghĩ phần mở đầu quả thật nên có liên quan đến chữ nước này. Nước là thứ không thể thiếu để loài người sinh tồn, cũng là thứ gần gũi nhất, có lẽ cảm nhận nó sẽ dễ hơn một chút.

Phần đầu tiên của quyển Thủy có bốn trang giấy, Ninh Khuyết cần thận từ đầu nhìn đến cuối thì thấy trên bốn trang giấy này vẽ hơn một trăm đạo phù văn tương đồng, phần lớn đều dùng trên dưới sáu nét bút, chỉ có điều sáu nét kia to nhỏ dài ngắn hoặc cách thức sắp xếp tổ hợp đều khác nhau, mấy đạo phù văn kỳ quái nhất thậm chí các nét bút còn xoắn lại với nhau.

- Những thứ này chẳng lẽ đều là chữ thủy (水)? Chữ xuyên (川) nằm trên chữ xuyên?

Ninh Khuyết nhíu mày nhìn chằm chằm đạo phù văn trên cùng quyển Thủy, nhìn chằm chằm sáu đường mực sắp hàng chỉnh tề, ở giữa có chút gấp khúc kia. Tinh thần dần yên tĩnh, những nét mực giờ trong mắt hắn như hóa thành từng dòng nước chảy dài, dường như còn thấy hạt mưa rơi từ trên mái hiên xuống nền đá tạo nên đóa hoa nước, cuối cùng lại hòa vào màn mưa xung quanh..

Cạnh bàn đọc sách đặt các loại tài liệu như bút mực cùng chu sa, hắn bảo Tang Tang đi mua mấy thứ bình thường giá rẻ này, nhưng như Nhan Sắt đại sư nói thì chúng đều là thứ cần thiết để viết phù.

Ninh Khuyết không nhìn sáu nét mực trên sách nữa, rót nước vào nghiên mực bắt đầu chậm rãi nghiền mài khối mực, đến khi nước mực không thể tách ra nữa mới cầm một cây bút lông từ trên giá xuống, nhẹ nhàng chấm vào nghiên mực.

Động tác của hắn nhẹ nhàng thong dong, trên thực tế lại đang theo cách Nhan Sắt đại sư dạy, điều khiển niệm lực trong thức hải dần dần tiến ra ngoài tuyết sơn khí hải, xuyên qua cửa sổ giấy vào trong giếng nước trong tiểu viện, tinh tế cảm thụ hương vị nguyên khí của nước.

Nâng bút ra khỏi nghiên mực, cổ tay lại cứng đờ trên không, mãi không thể hạ xuống tờ giấy.

Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, lại nhìn lên sáu nét mực trên quyển sách, trong đầu dùng Vĩnh Tự Bát Pháp mạnh mẽ phân giải, đột nhiên sáu nét mực tách ra bay lên tạo thành một đám mây màu đen sì, chỉ là chẳng biết tại sao đám mây đen như mực đó mãi vẫn không chịu nhỏ xuống giọt nước nào.

Cổ tay khẽ run, Ninh Khuyết chuẩn bị đặt bút xuống giấy, nhưng vẫn dừng động tác lại. Hắn rõ ràng cảm giác được ý tứ hàm xúc trong nước giếng lẫn đạo phù văn, nhưng cuối cùng thủy chung không thể viết nên phù thuộc về hắn. Không thể dùng cảm nhận của mình để liên hệ với nước trong giếng, vẫn có điểm không đúng.

Đêm dài người tĩnh, ánh nến dần sáng.

Trên bàn xuất hiện hai bát đồ ăn và một bát cơm tẻ, dưới đèn đặt một bát nước trong theo gió đêm khẽ dao động.

Ninh Khuyết đứng cạnh cửa sổ, bên bàn học, nhìn những phù văn kia trên quyển Thủy, thân thể cứng ngắc, tay phải cầm bút lông run nhè nhẹ. Hắn đã giữ nguyên tư thế này rất lâu rồi, chỉ là cây bút trong tay mãi vẫn không thể hạ xuống trang giấy.

Tang Tang ngồi trên đầu giường thêu giày, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn hắn bên cạnh bàn một cái.

Mấy canh giờ trước nàng đã ăn cơm xong rồi, chỉ là không gọi Ninh Khuyết thôi. Nàng biết Ninh Khuyết lúc này đang gặp một vấn đề rất lớn, biết thói quen của hắn lại bắt đầu liều mạng, tuy lo lắng nhưng đã quen, cho nên trầm mặc.

Ninh Khuyết có một phẩm chất phi thường ưu tú cũng có thể nói là phi thường ác liệt. Mỗi khi gặp được nan đề hắn cảm thấy hứng thú muốn giải quyết, hắn nhất định dốc toàn lực vào để giải quyết, trước khi xử lý xong căn bản không thể ngủ nghỉ, cơm ăn vào miệng cũng khó nhau như nến, cả thế giới đối với hắn hoàn toàn không còn tồn tại.

Hắn ở thế giới kia được người ta gọi là thiên tài, một phần rất lớn chính vì tinh thần này của hắn. Chỉ có điều tinh thần này của hắn lại thường gây phiền phức cho người thân bên cạnh, bởi vì hắn ăn không lo ăn, ngủ không ngủ được, hành hạ thân thể của bản thân đến mức suy yếu cực kỳ, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Thẳng cho đến khi thật sự giải quyết được nan đề đó, hoặc về mặt lý trí xác định nan đề vượt qua năng lực bản thân thì mới có thể tỉnh lại.

Năm ấy ở biên thùy lấy được quyển Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, Ninh Khuyết liền nửa tháng liên tục không ngủ, thời thời khắc khắc ép bản thân tiến vào trạng thái minh tưởng, nhất định phải cảm giác được thiên địa nguyên khí xung quanh. Lúc ấy Tang Tang tuổi còn rất nhỏ vất vả chiếu cố hắn suốt nửa tháng, cho đến khi vị tướng quân tiền nhiệm của Vị Thành không nhìn nổi nữa, gọi thân binh dùng roi đánh cho Ninh Khuyết tỉnh lại mới xong. Mà sau đó cả Ninh Khuyết lẫn Tang Tang đều đồng thời bệnh nặng một trận.

Năm ngoái lúc mới lên Cựu Thư Lâu cũng thế, khi đó Ninh Khuyết ngày nào cũng bị hôn mê đưa ra khỏi lầu, sắc mặt tái nhợt ngồi xe ngựa về nhà, rồi như kẻ say nôn mửa trên giường đến hộc cả máu. Hằng đêm không dám ngủ say trông chừng hắn vẫn là Tang Tang.

Tang Tang thêu xong một mảng hoa, ngẩng đầu lên day day cổ tay tê dại, nhìn qua chỗ Ninh Khuyết bên bàn ngẩn người như pho tượng, sau đó tiếp tục cúi đầu thêu đế giày, giấu sự lo lắng vào sâu trong đáy mắt.

Những năm gần đây, nàng đã quen Ninh Khuyết mỗi khi phá đề sẽ nổi điên.

Những năm gần đây, Ninh Khuyết đã quen mỗi khi hắn nổi điên phá đề, bên cạnh luôn có người chiếu cố cho hắn.

...

Đêm dài, dầu hết, đèn tắt.

Tang Tang chẳng biết khi nào thiếp đi trên đầu giường đã tỉnh lại, nàng dụi dụi mắt, nhìn thoáng qua sắc trời tờ mờ sáng bên ngoài cửa sổ, phát hiện Ninh Khuyết còn đứng ở trước bàn học, vẫn duy trì tư thế cầm bút muốn viết kia.

Tang Tang đi qua đẩy cửa sổ ra, quay đầu nhìn phía bàn thì thấy tờ giấy trắng đó vẫn không một điểm mực, còn Ninh Khuyết giày vò suốt một đêm thì mặt mày phi thường uể oải, tròng mắt khô khốc đầy tơ máu.

Tang Tang đứng ở bên cửa sổ, mở to đôi mắt lá liễu nhìn chăm chăm vào mắt Ninh Khuyết, nhìn rất lâu, xác định hắn không thấy mình thì mới lắc lắc đầu, rời phòng đi nấu nước làm cơm.

Khăn ấm bốc hơi nước che lên mặt Ninh Khuyết, hắn mới rời khỏi trạng thái vong ngã kia, lảo đảo ngồi phịch lên ghế, phát hiện cả người đau nhức, thống khổ giống như rỉ sắt.

Dùng nước ấm hung hăng lau mặt hai cái, đánh răng ăn cơm lại uống ấm trà đặc, Ninh Khuyết khôi phục tinh thần, cầm quyển Thủy trên bàn cho vào tay áo rồi chuẩn bị rời nhà đi thư viện.

Đứng ở trước cửa Lão Bút Trai, hắn quay đầu nhìn Tang Tang, trầm mặc một lát nói:

- Lần này gặp phải nan đề... Dường như còn phiền toái mới mấy lần trước, có lẽ mấy tối nữa cũng không xong. Từ tối hôm nay ngươi không cần thức đêm theo ta. Tuy đã hơn nửa năm chưa phát bệnh, nhưng ngươi vẫn nên chú ý thân thể. Thân thể ta chịu đựng hỏng còn có ngươi hầu hạ, nếu thân thể chúng ta đều hỏng thì cũng không thể nào bảo thím Ngô nhà bên đến chiếu cố được.

Tang Tang gật đầu.

Lúc tới thư viện, các thư xá đã bắt đầu lên lớp, Ninh Khuyết lẻ loi một mình theo tuyến đường hôm qua đi đến phía sau Cựu Thư Lâu, hít một hơi thật sâu rồi bước vào mảng mây mù trước sơn đạo.

Lúc ra khỏi sương mù, vẫn là mảng nắng sớm thanh lệ kia, phong cảnh sường dốc kỳ mỹ.

Ninh Khuyết trên xe ngựa từ thành Trường An thư đến thư viện nhắm mắt nghỉ ngơi, cho nên tinh thần đỡ hơn một chút, nhìn cảnh đẹp mà càng thêm phấn khởi. Hắn nắm chặt quyển sách trong tay áo, lòng đầy tự tin thầm nghĩ lát nữa đi chỗ bãi cỏ nằm một lát rồi sẽ tiếp tục đọc sách, hậu sơn thư viện nơi tuyệt diệu, nói không chừng sẽ có ích cho việc cảm ngộ phù đạo.

Đang lúc muốn cất bước, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói thanh lệ.

- Tiểu sư đệ... A, ngươi tới thật đúng lúc.

Ninh Khuyết quay đầu nhìn thì thấy vị thất sư tỷ mặc trang phục mùa xuân màu vàng nhạt của thư viện, vội vàng kính cẩn thi lễ nói:

- Ra mắt thất sư tỷ.

Thất sư tỷ tò mò nhìn khuôn mặt hắn, thân thiết hỏi:

- Sao xem tinh thần ngươi không được tốt?

Khác biệt lớn nhất giữa sư tỷ và sư huynh ở ngay chỗ sư tỷ chính là nữ, thất sư tỷ còn là một cô gái thoạt nhìn rất trẻ tuổi xinh đẹp. Mà bất kể nam nhân độ tuổi nào, ở trước mặt một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp không thể nói mình không khỏe, thừa nhận mình không tốt được. Vì thế Ninh Khuyết cười đáp:

- Ngày hôm qua vào hậu sơn thư viện nên tâm tình có chút hưng phấn, vì thế không thể nào ngủ ngon được.

- Ồ, vậy ta cũng không cần lo gì nữa.

Thất sư tỷ lấy một tờ giấy trong tay áo ra đưa cho hắn, mỉm cười nói:

- Ngươi đã biết trận pháp trong sương mù bây giờ do ta phụ trách duy trì bảo vệ. Tháng này vừa đúng thời gian đại tu nên cần rất nhiều tài liệu, phiền ngươi đi tiền viện lấy một chút về. Ngươi cứ tìm thẳng đến chỗ Văn Lan giáo thụ là được.

Ninh Khuyết hơi há mồm, nhớ tới tràng cười đắc ý ngày hôm qua của Trần Bì Bì, bắt đầu hối hận vì đã trả lời, vẻ mặt đau khổ đáp:

- Vâng, thất sư tỷ.

- Nhanh nhanh một chút nhé.

Thất sư tỷ cười hì hì, có chút ngượng ngùng nói:

- Lát nữa trong mắt trận có một ít tài liệu cần phải thay đổi, còn phải phiền tiểu sư đệ ngươi động thủ nữa.

Miệng Ninh Khuyết lại há rộng hơn chút, ngây người bất đắc dĩ chỉ vào màn sương mù dày đặc phía sau, nói:

- Sư tỷ, ngươi nói ta lát nữa còn phải vào trong sương mù giúp ngươi đổi tài liệu sao? Ta... Ở trong sương mù nhìn không được rõ.

Thất sư tỷ giống như nữ tử yếu ớt che tay áo cười, lại giống như hán tử lỗ mãng vỗ mạnh ngực hắn một cái, nói:

- Đã phiên ngươi hỗ trợ thì sao có thể để ngươi làm kẻ mù được? Ta cần ở trung tâm trận xem tình huống nên không thể tự mình đi, đành phải làm phiền ngươi.

- Hai chữ làm phiền không dám nhận.

Ninh Khuyết mở to mắt nói:

- Hay là ta đi bắt tên Trần Bì Bì tới đây trước? Hai người hẳn sẽ làm nhanh hơn.

- Tiểu sư đệ, tuy ngươi và Bì Bì quen nhau trước khi vào núi, nhưng hắn dù sao cũng là thập nhị sư huynh của ngươi, chung quy nên gọi xưng hô mới đúng.

Thất sư tỷ cười ngọt ngào nhìn hắn nói:

- Thư viện tầng hai ta, tuy không cứng nhắc cổ hủ giống các tông môn lưu phái trên đời, nhưng sự tình tôn sư trọng đạo huynh hữu đệ thì vẫn phải chú ý.

Sư tỷ lời ít mà ý nhiều, Ninh Khuyết há lại nghe không hiểu, có điều tiểu sư đệ mới vào thư viện tầng hai như hắn làm gì có quyền từ chối?

...

Ngày thứ hai khi Ninh Khuyết đến hậu sơn thư viện tầng hai, sắc mặt hắn càng thêm tiều tụy, hai mắt khô xót, tơ máu dày đặc. Đã hai đêm không được ngủ chút nào, ngày hôm qua thất sư tỷ coi hắn như chân chạy mà sai khiến đi tới đi lui khắp ngọn núi lớn, tuy là được tiếp xúc với trận pháp thần kỳ trong sương mù nhưng cũng khiến tinh thần hắn mệt mỏi đến cực điểm.

Bước ra khỏi mây mù, nghĩ đến hôm qua thất sư tỷ có nói đại tu ít gì cũng tốn một tháng, lại còn phải hoàn thành trước khi Phu Tử và đại sư huỳnh về là hắn liền run rẩy, cúi người thấp xuống như con chuột đồng lách vào trong mảnh rừng xuân rậm rạp sau núi.

Hắn vào hậu sơn không đi lên sơn đạo như bình thường mà theo hướng rừng rậm, mắt thấy mặt hồ bình lặng như gương dần dần nhỏ lại, thác nước nơi vách núi kia cũng dần biến mắt, nghĩ hẳn là thất sư tỷ chắc hẳn không tìm được mình nữa nên hắn phấn chấn tinh thần, đưa tay day day gò má mỏi mệt đã tê dại, sau đó tựa lưng lên gốc tùng già dõi mắt nhìn ra phương xa, trông vô cùng thoải mái.

- Ồ, có người vào núi sao? A, lại là ngươi? Này, sao tiểu sư đệ ngươi đến đây? Đến đưa cơm cho chúng ta sao?

Bên kia gốc tùng già chợt có hai giọng nói thô ráp mà mệt mỏi, rõ là hai người cùng nói mà tiếng cứ như hòa vào nhau như thể chỉ phát ra từ miệng một người.

Ninh Khuyết bị dọa giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn thì thấy bên kia gốc tùng già có một bàn đá vuông, hai nam tử râu dài tóc rối nhìn không ra tuổi tác ngồi đối diện nhau. Trời đã đến cuối xuân, trong núi cũng khá nóng bức mà chẳng hiểu sao hai nam tử ngồi bên bàn đá vẫn còn mặc đồng phục dày cộp của thư viện, hơn nữa trang phục đầy vết bẩn, không biết bao lâu rồi chưa chịu giặt.

Hắn ngay lập tức đoán hẳn hai người này là ngũ sư huynh và bát sư huynh mà Trần Bì Bì từng giới thiệu, cố nén kinh động cung kính vái dài, nói:

- Ninh Khuyết ra mắt hai vị sư huynh.

- Tiểu sư đệ, người đến thì tốt quá, mau lại đây.

Một nam tử râu tóc nhơ nhuốc mệt mỏi vẫy tay, không biết là ngũ sư huynh hay bát sư huynh.

Ninh Khuyết nghe xong liền đi qua, thấy trên bàn đá khắc đường ngang đường dọc chằng chịt tạo thành bàn cờ, bên trên đặt mấy chục quân đen quân trắng, chỗ đông vài quân chỗ tây vài quân, chẳng hiểu ra sao.

Đột nhiên hắn giật mình, cúi đầu nhìn thì thấy một vị sư huynh đang thò tay vào áo hắn.

- Sư huynh là...

- Ta là bát sư huynh của ngươi.

- Bát sư huynh... Sao ngươi lại thò tay vào áo ta?

Bát sư huynh run rẩy thu tay về, ngơ ngẩn hỏi:

- Tiểu sư đệ, ngươi không mang đồ ăn sao?

Ninh Khuyết lặng lời, nghĩ thầm chẳng lẽ các ngươi là trẻ con sao, vừa thấy người liền đòi kẹo?

- Tiểu sư đệ... Không, thập nhị tối hôm trước đến nói với chúng ta sau này ngươi sẽ phụ trách mang cơm, vì thế hôm qua hắn không đến, kết quả cũng chẳng thấy ngươi đâu.

Bát sư huynh đáng thương nhìn hắn, run giọng nói:

- Tiểu sư đệ, chúng ta đã hai ngày hai đêm chưa ăn cơm, sao hôm nay ngươi cũng không mang theo đồ ăn?

Ninh Khuyết há to miệng, cạn lời, thầm nghĩ ta cũng hai ngày hai đêm rồi chưa ngủ, chẳng lẽ còn phải phụ trách chuyện ăn uống của các ngươi nữa? Tuy nghĩ vậy nhưng nhìn hai vị sư huynh bên bàn cờ kia râu tóc rối bời, vừa bẩn vừa đói lại vừa khát, hắn như thấy hai chú chim nhỏ tội nghiệp khập khiễng chân đợi ăn, thật sự không nổi lên ác cảm được, thở dài:

- Vậy thì... Ta đi kiếm cơm cho các ngươi.

Ngũ sư huynh nãy giờ trầm mặc chỉ có ánh mắt tỏ vẻ muốn có đồ ăn, vừa nghe thấy sẽ có cơm ăn không cần lo đói chết thì lập thức phấn chấn tinh thần, khẽ vuốt râu dài dưới cằm, nghiêm túc nói:

- Ừm... Không vội không vội, một ngày không ăn cũng không đói chết được.

Bát sư huynh giơ ba ngón tay lên trước mặt ngũ sư huynh, run giọng nói:

- Cái đồ ngu ngốc ngươi, chúng ta đã không ăn ba ngày rồi.

Ngũ sư huynh như không nhìn thấy ba ngón tay gần ngay trước mắt, nghiêm túc nhìn Ninh Khuyết:

- Ván tiếp theo, ngươi đánh trước.

Nghe câu này xong, bát sư huynh thu ngón tay lại, gật đầu tán thành:

- Đúng đúng, đây mới là chuyện đúng đắn.

Ninh Khuyết nhìn hai vị sư huynh đã sắp thành quỷ đói này, im lặng thầm nghĩ nếu mà chết đói thật thì âu cũng đáng đời.

...

Ngày thứ ba khi Ninh Khuyết rời khỏi Lão Bút Trai trong ngõ bốn mươi bảy, tờ giấy trên bàn học vẫn trắng như tuyết chẳng có vệt mực nào, mà ánh ban mai nơi hậu sơn thư viện chiếu lên mặt hắn thì càng khiến vẻ tiều tụy mệt mỏi trên mỗi sợi lông mày lẫn tia máu trong mắt càng thêm rõ rệt, cũng càng thêm đáng thương.

Bước ra khỏi mây mù tiến vào hậu sơn, còn chưa đi được hai bước đã bị ánh vàng nhạt chặn lại. Thất sư tỷ dịu dàng nhìn hắn, nói:

- Tiểu sư đệ, ta biết ngày hôm qua ngươi bận rộn, nhưng hôm nay chắc là không bận lắm chứ nhỉ?

Ninh Khuyết nhìn thất sư tỷ, nhấc cái hộp cơm nặng trịch trên tay phải của mình, buồn khổ nói:

- Sư tỷ, hôm qua ta bị ngũ sư huynh và bát sư huynh kéo đánh cờ cả ngày, giờ ta phải mau mau đưa đồ ăn cho bọn hắn, nếu không e rằng bọn hắn sẽ chết đói mất.

- Thì ra là thế.

Chân mày thất sư tỷ khẽ nhướng lên, nói:

- Đừng để hai tên ngu ngốc đó làm trễ nải tu hành, chơi cờ đánh đàn chung quy là mạt đạo, ngươi theo ta đại tu trận pháp có thể giúp ích cho tu hành bản thân ngươi hơn.

Ninh Khuyết gật đầu liên hồi, đồng ý trước khi xuống núi sẽ qua mặt hồ xem sư tỷ thêu hoa và làm trâu làm ngựa giúp sư tỷ tu sửa trận pháp cuối cùng mới thoát được, có điều trong đầu thì nghĩ chết sống cũng sẽ không xuống núi, xem ngươi tìm ta ở đâu.

Đến dưới gốc tùng, nhìn hai vị sư huynh cạnh bàn đá đã đói đến quằn quại, đói không còn sức nói chuyện, chỉ có ánh mắt vẫn đăm đăm lên quân cờ trên bàn, Ninh Khuyết đặt hộp thức ăn xuống, nói:

- Hai vị sư huynh, mau ăn cơm thôi

Hộp vừa mở ra, thức ăn Tang Tang làm suốt đêm vẫn còn ấm, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, hai vị sư huynh run run ngồi thẳng dậy bắt đầu ăn cơm, thi thoảng ngẩng đầu u oán liếc Ninh Khuyết một cái, cảm thán đầy tiếc nuối.

- Tiểu sư đệ thật sự không phải giấu dốt, trên cờ đạo quả thật rất vụng về.

- Tiểu sư đệ thật sự không nhường, hắn căn bản không biết đánh cờ.

Hôm qua dưới gốc tùng Ninh Khuyết thua liền mười hai ván, hai vị sư huynh cuối cùng cũng xác nhận hắn chính là loại cái sọt nước cờ dở trong truyền thuyết ngay cả đáy cũng không có kia, vì thế không kéo hắn chơi cờ nữa, chẳng qua chuyên này đối với Ninh Khuyết thì đúng là phúc phận thật sự, hắn vô cùng hài lòng.

Đưa cơm xong, hắn bước vào sâu phía mây mù.

Hắn quyết định sẽ tận dụng nửa ngày lét lút khó có được này nghỉ ngơi một chút, hoặc là nghiên cứu mấy bộ sách Nhan Sắt đại sư đưa cho.

Chẳng qua đi không được mấy bước, giữa rừng cây hoa lá có một người bước ra túm lấy tay áo hắn, ngây ngô hỏi:

- Tiểu sư đệ, ngươi từ đầu tới? Ngươi muốn đi đâu?

Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn thập nhất sư huynh đầu đầy vụn hoa, xúc động muốn rơi nước lệ, cũng may thập nhất sư huynh không hỏi tiểu sư đệ ngươi là ai, bằng không e rằng hắn sẽ ngất ngay tại chỗ. Im lặng một hồi, hắn hất cổ tay thập nhất sư huynh ra rồi chạy xuống núi như điên, khản giọng hô to:

- Thất sư tỷ, ngươi ở nơi nào? Ta đến giúp ngươi.

Trong đình bên hồ dưới núi, ngón tay thất sư tỷ cầm kim thêu hoa khẽ dừng lại, ngẩng đầu vào sâu trong núi rừng, kinh ngạc thầm nghĩ: "Tiểu sư đệ mới này sao cần cù vậy? So với hắn thì Bì Bì đúng là chẳng ra gì."

Trong tiểu viện đối diện thác nước, nhị sư huynh khẽ nhướng mày, nhìn con ngỗng kiêu ngạo phía dưới tán thưởng:

- Hậu sơn thư viện ngột ngạt nhiều năm, sư đệ sư muội không biết xấu hổ, nay cuối cugf cũng có một tiểu sư đệ một lòng hướng đạo, ta sao có thể không vui mừng được?

Trong gian nhà nào đó trên núi, Trần Bì Bì đang cầm chân gà gặm, giơ tay lau mỡ dính trên mặt rồi quay đầu về phía sâu trong núi rừng, kinh ngạc thở dài:

- Vì lấy lòng sư tỷ mà đã đến mức hô to cả lên như thế. Ninh Khuyết, ta quả nhiên không bằng ngươi!

Bên sườn dốc trong rừng, tiếng sao dần dừng lại, có người nói chuyện.

- Ta chợt nhớ ra chúng ta đã quên một chuyện.

- Đúng rồi, thủ khúc mới sáng tác hồi tháng trước còn chưa mời tiểu sư đệ tới nghe thử.

...

Vào thư viện tầng hai được mấy ngày, trải nghiệm của Ninh Khuyết rất phong phú, vô cùng phong phú, phong phú đến mức thận chí mệt gần chết. Cây bút ở Lão Bút Trai mãi vẫn chưa ha xuống, tờ giấy trắng tuyết kia vẫn trắng như tuyết, hắn hằng đêm phá đề khó có thể ngủ, sáng sớm vào thư viện lại phải đưa đồ ăn thức uống cho sư huynh, quả thật rất bận rộn.

Nếu hắn không muốn bị thập nhất sư huynh bắt lại thảo luận vấn đề triết học thì sẽ trở thành chân chạy cho thất sư tỷ nô dịch, thi thoảng còn bị bắt đi thưởng thức thủ khúc mới của hai vị cửu thập sư huynh, hắn ngồi bên bãi cỏ rõ ràng mệt đến gật gù mà chẳng hiểu sao vào trong mắt hai vị sư huynh lại thành rất có thiên phú âm nhạc, kiểu như nếu không phải nghe ra cái hay trong khúc nhạc thì làm sao lại gần gù tán thưởng như thế?

Khăn ấm Tang Tang đưa qua càng ngày càng nóng, thế nhưng vẫn không thể xoa tan vẻ mệt mỏi của hắn. Ngày ngày đêm đêm bơi trong thế giới phù đạo rộng lớn mà thần bí như biển, lại bị các vị sư huynh sư tỷ nhiệt tình mời đến phát mệt, tơ máu trong mắt Ninh Khuyết dày như võng, gỉ mắt như núi, ánh mắt ngơ ngẩn dại ra, ngón tay ngoài áo giơ lên không ngừng vẽ phù văn, không ngừng mô phỏng mấy vạn chữ tự học thuộc trong đầu, nhìn qua hệt như một tên ngốc.

Giữa bãi cỏ của thư viện, Chử Do Hiền nhìn bộ dạng thê thảm của Ninh Khuyết, khiếp sợ nói:

- Sao ngươi lại biến thành cái dạng này rồi?

Tư Đồ Y Lan và Kim Vô Thải đưa thiệp mời trong phủ, thay trưởng bối trong nhà mời hắn qua phủ một chuyến, nghe Chử Do Hiền nói thì mới phát hiện vẻ mặt Ninh Khuyết tiều tụy đến cực điểm, không khỏi kinh hãi.

Ninh Khuyết nhận hai tấm thiệp rồi nhét vào trong lòng, vẻ mặt chết lặng chắp tay, sau đó đi về phía hậu Sơn, có vẻ mất hồn mất vía.

Ba người nhìn bóng lưng Ninh Khuyết bước đi chậm rãi, khiếp sợ thật lâu nói không nên lời. Tư Đồ Y Lan dùng sức lắc đầu mới rũ bỏ được cái khuôn mặt như quỷ kia của Ninh Khuyết đuổi khỏi đầu, thì thào:

- Chẳng lẽ trong tầng hai có quỷ?

...

- Con mẹ nó! Ngươi gặp quỷ rồi!

Trần Bì Bì bị dọa ngảy dựng ra đằng sau hai mươi thước, sau đó do dự hồi lâu mới về, kinh hãi nhìn mặt Ninh Khuyết nói không ra lời.

Ninh Khuyết uể oải nói:

- Ngươi mới gặp quỷ.

Trần Bì Bì gật đầu, nghiêm túc nói:

- Không sai, ngươi bây giờ nhìn quả thật giống quỷ.

Vẻ mặt Ninh Khuyết dại ra nhìn núi rừng, nói:

- Ta quả thật cũng gặp quỷ rồi. Ta ở trong hậu sơn thư viện gặp được hai con quỷ chết đói chỉ biết chơi cờ ngay cả cơm cũng hận không có người đút cho, hai tên nhã quỷ chỉ biết thổi sáo đánh đàn rõ ràng thuần túy tự chơi tự vui ngay cả ta ngủ cũng nhìn không ra lại cứ muốn ta ngồi nghe, còn có một tên triết quỷ bắt được người ta liên muốn hỏi những vấn đề cứt chó...

Sau đó hắn quay đầu nhìn Trần Bì Bì, thống khổ nói:

- Còn có con quỷ nhát gan không nghĩa khí ngươi.

- Ta biết đây không phải cuộc sống của con người, nhưng người đừng quyên ta cũng đã trải qua mấy năm rồi.

Trần Bì Bì nhìn Ninh Khuyết, sợ hãi trả lời:

- Nhưng có khổ thế nào thì ta cũng chưa từng biến thành cái dạng như ngươi bây giờ. Rốt cuộc là chuyện gì đã giày vò ngươi thành cái dạng này?

- Ta đang học phù đạo của Nhan Sắt đại sư.

Ninh Khuyết ngơ ngẩn nhìn hắn, nói:

- Nhưng học lâu như vậy, ta ngay cả phương pháp cũng chưa mò được, thứ này thật sự quá khó, hơn nữa khó không có phương hướng, khó không có đầu óc, cho nên ta mất hứng.

- Ngươi dùng Vĩnh Tự Bát Pháp kia rồi?

- Ta dùng hết mọi cách rồi, mà vẫn chưa sờ được môn đạo gì.

Ninh Khuyết chậm rãi cúi đầu, mỏi mệt nói:

- Ta vậy mà có cảm xúc sợ khó, cảm thấy có chút tuyệt vọng... Ngươi biết không? Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy tuyệt vọng trong phương diện học tập.

Trần Bì Bì nhớ tới bộ dạng liều mạng của Ninh Khuyết khi tu hành, bất giác gật đầu.

Ninh Khuyết lắc đầu nói:

- Thậm chí năm đó ở Vị Thành phát hiện không thể tu hành cũng không tuyệt vọng muốn từ bỏ như bây giờ, bởi vì khi đó lúc ngủ ta luôn cảm thấy mình đang minh tưởng, mà bây giờ đối với những phù văn điển tịch này, so sánh trạng thái giấc ngủ minh tưởng kia thì ta rõ ràng nhận thức được, mình không làm được.

Trần Bì Bì nhìn mặt hắn tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, chợt nói:

- Ta mang ngươi đi một chỗ, gặp một người.

Ninh Khuyết hỏi:

- Đi đâu? Gặp ai?

- Đừng để thập nhất sư huynh nghe được hai vấn đề này của ngươi.

Trần Bì Bì trêu ghẹo nói.

Ninh Khuyết nghe thế thì muốn cười, có điều lại mệt đến mức chẳng thể nhấc lên chân mày nổi.

Trần Bì Bì nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, thở dài một tiếng, kéo tay áo hắn đi lên hướng nào đó phía sau núi.

Đến trước một vách núi, Trần Bì Bì dừng bước, nhìn hắn nói:

- Lúc trước ngươi đăng đỉnh từng nhìn thấy một vị lão tiên sinh, ngươi cho rằng hắn cũng là sư huynh, thật ra cũng không phải.

Ninh Khuyết nhớ tới vị lão tiên sinh kia, hỏi:

- Ngươi từng nói không biết xưng hô hắn như thế nào.

Trần Bì Bì nói:

- Đúng là ta không biết nên xưng hô thế nào. Vị lão tiên sinh kia từ sớm đã vào hậu sơn thư viện, nghe nói còn sớm hơn cả đại sư huynh và nhị sư huynh, theo lý thì chúng ta vốn nên gọi hắn là sư thúc, nhưng lão sư lại nói vị lão tiên sinh này không tính là của thư viện.

Chợt Ninh Khuyết nhớ tới rất nhiều truyện có chi nhánh ẩn giấu bos lớn, kiểu như đại trí giả nhất lưu chỉ điểm bến mê cho nam nhân vật chính, tinh thần nhất thời phấn chấn, nhìn chằm chằm Trần Bì Bì, nói:

- Vị lão tiên sinh này... Am hiểu phù đạo?

- Không.

Trần Bì Bì lắc đầu nói:

- Vị lão tiên sinh này không biết phù đạo, hắn cũng không biết pháp môn tu hành nào cả.

Ninh Khuyết trừng mắt nhìn Trần Bì Bì, hỏi:

- Vậy ngươi dẫn ta tới gặp hắn làm cái gì?

- Ngươi nói đây là lần đầu tiên trong đời ngươi sợ khó, lần đầu tiên muốn từ bỏ, vậy ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có thích tu hành không?

Ninh Khuyết trầm mặc thời gian rất lâu, kiên định trả lời:

- Thích.

Trần Bì Bì nhìn hắn nói:

- Đã thích, vậy nên kiên trì. Đưa ngươi đến gặp vị lão tiên sinh này, chính là muốn cho ngươi xem thế nào là si vì đạo, tuyệt đối sẽ không tùy tiện từ bỏ.

- Vị lão tiên sinh kia đã không thể tu hành... Vậy hắn rốt cuộc si mê cái gì? Thích cái gì?

- Đọc sách...

Trần Bì Bì nhấn giọng nói:

- Hắn chỉ thích đọc sách.

----------oOo----------

Bạn đang đọc [Dịch] Tướng Dạ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!