Trần Bì Bì thật lòng ca ngợi nói:
- Lời này thật hay.
Ninh Khuyết nhún nhún vai, nói:
- Ta thường xuyên nói ra một ít lời hay chính mình cũng không ngờ tới.
Hai người nhìn nhau, sau đó nở nụ cười.
Tiếng nhạc phiêu đãng du dương nơi đất bằng không biết đã dừng từ khi nào. Vấn đề liên quan đến nhân sinh si và niềm vui tạm thời Ninh Khuyết đã có đáp án, tâm trạng cũng không còn âu lo như mấy ngày trước nữa. Hắn và Trần Bì Bì sóng vai xuống núi, đang suy nghĩ xem lát nữa có nên đi Cựu Thư Lâu ngủ một giấc, sau đó khi về ngõ bốn mươi bảy có lẽ mang Tang Tang đi dạo phố thư giãn thì chợt bụi rậm bên đường lao xao bước ra hai người.
May mắn là hai người này không có thập nhất sư huynh làm người ta bất đắc dĩ khổ sở nhất, bất hạnh là hai người ôm đàn cầm sáo, trang phục thư viện rộng thùng thình, chính là hai vị sư huynh say mê âm luật Bắc Cung và Tây Môn.
- Tiểu sư đệ, hôm qua thấy ngươi nghe nhạc không giật đầu nhiều nên ta đoán thủ khúc đó khẳng định có vấn đề.
Cửu sư huynh Bắc Cung Vị Ương cũng tròng mắt đầy tơ máu, nhiệt tình kéo tay áo Ninh Khuyết, nói:
- Đêm qua ta với Tây Môn thức trắng cả đêm nghiên cứu chỉnh sửa ba chỗ rời rạc trong phần nối âm. Chúng ta thấy khá tốt rồi, nhưng chung quy vẫn là nhạc mình viết, vẫn phải phiền ngươi nghe thử xem thế nào.
Thập sư huynh Tây Môn Bất Hoặc ôm đàn cổ chân thành nói:
- Tiểu sư đệ, vất vả ngươi rồi.
Trần Bì Bì đồng tình nhìn phía Ninh Khuyết, thầm nghĩ ngươi vừa mới thông suốt suy nghĩ xong thì mấy chuyện vặt vãnh hậu sơn lại bám tới, làm người nhỏ nhất hậu sơn thư viện thật đúng là khổ muốn rơi lệ à.
Ninh Khuyết khẽ ngẩn người, nhìn hai vị sư huynh ánh mắt nóng rực trước mặt, lại nghĩ đến vị lão tiên sinh đọc sách bên hang đá lúc trước, trầm mặc một hồi rồi cười chắp tay thi lễ, bình tĩnh nói:
- Hai vị sư huynh, xin thứ cho sư đệ hôm nay nghe nhạc được.
- Không nghe nhạc thì ngươi làm gì? Chẳng lẽ là mấy tên kia kéo ngươi đi đánh cờ biện luận sao?
Bắc Cung Vị Ương phất tay áo không vui nói:
- Tiểu sư đệ ngươi không cần phải khó xử, sư huynh sẽ làm chủ thay ngươi, mấy cái tên kia chẳng lẽ không biết thời gian của tiểu sư đệ ngươi trân quý lắm?
Nghe thấy thế, Ninh Khuyết bật cười, lắc đầu nói:
- Cửu sư huynh, hôm nay ta không nghe nhạc không chơi cờ, cũng sẽ không đi biện luận với thập nhất sư huynh, ta chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.
Bắc Cung Vị Ương trừng lớn mắt, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu sư đệ ngươi vì sao không nghe nhạc?
Ninh Khuyết ôn hòa trả lời:
- Bởi vì tiểu sư đệ ta... Không thích nghe.
Bắc Cung Vị Ương giật mình, sờ sờ ống sáo trong tay, buồn rầu nói:
- Không thể nào, mấy lần trước ta thấy ngươi nghe rất vui mà.
Ninh Khuyết cười nói:
- Đó là vì muốn hai vị sư huynh vui vẻ, thực ra ta cũng không vui gì cả.
Tây Môn Bất Hoặc sư huynh khó hiểu chen vào:
- Vậy sao lúc nghe nhạc tiểu sư đệ ngươi không ngừng gật đầu...
Ninh Khuyết thở dài một tiếng đáp:
- Khi đó ta mệt mỏi muốn ngủ.
Trần Bì Bì nhìn hắn nói chuyện với hai vị sư huynh mà há cả mồm, khẽ kéo tay áo nhích hắn hắn sang một bên, thấp giọng nhắc nhở:
- Sao có thể nói với sư huynh như vậy? Không thích nghe thì ngươi cũng đừng nói thẳng.
Ninh Khuyết nhìn hắn phiền não nói:
- Nhưng ta nói thành thật mà.
Đúng lúc này, trên sơn đạo truyền đến một giọng nói bình tĩnh nghiêm túc, nghe thấy giọng nói này thì bất kể là hai vị sư huynh đang thất thần hay Trần Bì Bì định tiếp tục nhắc nhở Ninh Khuyết mấy câu cũng rùng mình, lập tức trở nên thành thật hẳn.
- Không thích thì không nghe, nói chuyện nói lời thật, thẳng thắn đối mặt, chính là quân tử.
Nhị sư huynh đầu đội mũ cổ, vẻ mặt nghiêm túc từ trên sơn đạo đi xuống. Hắn khẽ gật đầu chào các sư đệ, sau đó về thần sắc không chút nào che giấu tán thưởng nói:
- Tiểu sư đệ rất có phong thái quân tử, các ngươi phải học tập hắn.
Nghe lời khen ngợi mà Ninh Khuyết giật cả mình, đây là lần đầu tiên có người liên tưởng hắn với hai chữ quân tử kỳ quái này.
Nhị sư huynh nhìn hắn mỉm cười gật đầu, sau đó sắc mặt nghiêm túc nhìn Trần Bì Bì và hai vị sư đệ khác, trầm giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, không ai được phép quấy nhiễu tiểu sư đệ tu hành nữa, bằng không... Cứ chờ ta dùng viện quy xử trí.
Giọng nói của hắn không vang dội nhưng cực kỳ cô đọng, vọng đến nơi xa mà vẫn không tan, theo gió rừng nhanh chóng bao phủ cả hậu sơn, tới dưới gốc tùng dưới tàng hoa đình trên hồ, khiến toàn bộ đám sư đệ sư muội đều nghe rõ ràng.
Bắc Cung Vị Ương và Tây Môn Bất Hoặc vẻ mặt đau khổ đáp ứng, nhưng vẫn không nhin được lén nhìn Ninh Khuyết một cái, đại khái vẫn còn tiếc nuối chuyện mới tìm được một tiểu sư đệ hiểu nhạc thì lại bị nhị sư huynh đoạt mất rồi.
Đứng đầu ở hậu sơn thư viện đương nhiên là đại sư huynh, nhưng đại sư huynh tính tình rất ôn hòa, các sư đệ muội gần gũi với hắn nên cũng không sợ, bọn họ chỉ kính sợ mỗi vị nhị sư huynh ngay ngắn nghiêm túc này. Chỉ cần nhị sư huynh lên tiếng là chẳng có ai dám vi phạm.
Nghĩ đến việc Ninh Khuyết từ nay về sau không còn bị các sư huynh sư tỷ làm phiền, nhớ tới cuộc sống khóc ra máu của mình hồi mới vào hậu sơn, Trần Bì Bì thật hâm mộ vận khí của cái tên này, lại có chút tức giận không cam lòng, ra vẻ nghiêm túc nhìn nhị sư huynh hỏi:
- Sư huynh, vân môn trận pháp bây giờ đang đại tu, thất sư tỷ hằng ngày cần Ninh Khuyết giúp đỡ, ngươi xem...
Lời chưa hết ý, tất mang ý xấu. Ninh Khuyết trợn mắt nhìn Trần Bì Bì một cái, Trần Bì Bì đắc ý liếc lại hắn, có điều chưa kịp đắc ý bao lâu thì nghe thấy nhị sư huynh nói dài dòng, mà nhị sư huynh đã dài dòng thì thường thường sẽ là vận rủi cực kỳ.
- Vân môn trận pháp còn chưa sửa xong sao? Tiểu thất nàng nửa nay làm cái gì thế? Vũ tập mắt trận... Ừm, đúng là có chút phiền phức, tiểu sư đệ vừa mới nhập môn làm sao có thể hao tốn thời gian trên mấy chuyện này, Bì Bì, ta nhớ ngươi hồi trước từng có kinh nghiệm sửa vân môn trận pháp với tiểu thất, thế thì năm nay ngươi đành khổ cực vậy.
Trần Bì Bì há ngoác miệng, khóc không ra nước mắt.
- Tiểu sư đệ, người theo ta.
Nhị sư huynh chắp tay áo sau lưng thong thả đi xuống dưới núi.
Ninh Khuyết thương hại vỗ vỗ vai Trần Bì Bì rồi mới đuổi theo.
Những lúc nói chuyện với Trần Bì Bì hay các sư huynh sư tỷ khác, Ninh Khuyết hình dung nhị sư huynh là một người cực kỳ kiêu ngạo lại nghiêm túc, bất kể và với bản thân hay với người khác đều hết sức nghiêm túc, cho nên hắn có chút sợ sư huynh. Nhưng nay nhị sư huynh giải quyết vấn đề giúp hắn khiến ấn tượng của hắn nhất thời thay đổi, cảm thấy nhị sư huynh tuyệt đối là người đáng yêu nhất trên đời.
Trạng thái tâm lý không hề ảnh hưởng đến nhãn quan thực tế, hắn theo bước nhị sư huynh chậm rãi đi tới chỗ hồ bãi dốc, nhìn nhị sư huynh dáng đi thủ cựu, bước chân đều đều y hệt đầy vẻ cứng nhắc, tất cả đều khiến người khác cảm thán hắn nghiêm cẩn tuân thủ, ngay cả cái mũ cao như chày gỗ trên đầu nhị sư huynh cũng có thần vận thanh cao.
Nhị sư huynh bỗng nhiên cảm khái:
- Cảnh giới của ngươi, quả thực quá thấp...
Ninh Khuyết nghe nhị sư huynh phía trước mở miệng nói chuyện thì bước nhanh tới lưng hắn, thành thật trả lời:
- Vâng.
- Hậu sơn thư viện không có kinh nghiệm giáo dục học sinh cảnh giới Bất Hoặc. (*)
Nhị sư huynh chậm rãi lắc đầu nói:
- Mặc dù đại sư huynh lúc vào thư viện vẫn ở Sơ Cảnh nhưng hắn là được đích thân lão sư dạy, bây giờ lão sư và đại sư huynh đều đi du lịch bên ngoài, ta cũng không biết nên dạy ngươi từ đâu.
Ninh Khuyết trầm mặc, mặc dù có chút thất vọng nhưng nghĩ thế nào Phu Tử và đại sư huynh cũng sẽ về thư viện nên chẳng quá lo âu lắm.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã xuống khỏi sơn đạo tới giữa bãi dốc xinh đẹp kia.
Đi đến bờ kính hồ, dõi mắt nhìn nữ tử thêu hoa trong phương đình không xa nơi giữa hồ, nhị sư huynh bỗng dừng bước, trầm mặc một chút mới nói:
- Tuy lão sư và đại sư huynh chưa về, nhưng ngươi thế nào cũng là học sinh thư viện ta, chung quy vẫn gốc rễ ở thư viện, thư viện há có thể để lão đạo sĩ Nhan Sắt kia vượt qua được, nói cho ta biết ngươi muốn học cái gì?
Vào hậu sơn thư viện cũng coi như chính thức tiến vào giới tu hành, Ninh Khuyết hiểu rõ bản thân sẽ tiếp xúc với thứ gì, chẳng qua mấy ngày nay hắn thật sự quá bận, tinh thần cũng chẳng yên ổn, cộng thêm mấy vị sư huynh sư tỷ quá mức bừa bãi khiến cho hắn quên khuất chuyện này, giờ bỗng nghe nhị sư huynh hỏi thì đúng là kinh hỉ, lại có chút ngơ ngẩn.
Con đường tu hành như biển cả, nên lựa chọn cái gì? Tu hành phi kiếm về sau sẽ là kiếm sư, tu hành thần niệm về sau sẽ là niệm sư, cũng có thể tu hành võ đạo? Hay là tìm cái bồn cầu để tu thành phân nhánh trước nay chưa từng có đây?
Hắn chợt nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, do dự hỏi:
- Sư huynh, tu hành có thể xung đột với tu phù đạo không?
Nhị sư huynh đứng ở bên hồ, lắc đầu đáp:
- Vạn tông không rời kỳ pháp, vạn suối cùng về biển cả, lúc đầu không cần để ý, tu đến cực điểm cũng không cần, chẳng qua đoạn ở giữa cần phân tách một chút, ngươi giờ chỉ mới cất bước thì không cần phải lo nhiều như vậy.
Ninh Khuyết nhìn bóng lưng nhị sư huynh, cau mày suy nghĩ hồi lâu mà mãi vẫn không thể nào hạ quyết tâm. Nghĩ lâu qua lại lo nhị sư huynh mất kiên nhẫn, dưới áp lực tinh thần này hắn đột nhiên nghĩ đến ngoài những trận sư quân bộ thì người tu hành đầu tiên hắn gặp được là tên kiếm sư bên đường Bắc Sơn kia.
Tên kiếm sư trong căn nhà nhỏ bên hồ mà hắn tự mình giết, quyển pháp môn tu hành đầu tiên hắn đọc được ngoài những tri thức cơ sở ở Cựu Thư Lâu, mảnh rừng kiếm hắn rất thích ở sau bãi cỏ thư viện.
- Sư huynh... Ta muốn học Hạo Nhiên Kiếm.
Nghe thấy thế, nhị sư huynh quay người lại nhìn Ninh Khuyết kỳ quái, ánh mắt hắn càng lúc càng sáng, tán thưởng:
- Hạo Nhiên Kiếm không phải pháp môn thần diệu nhất, nhưng chắc chắn là pháp môn mà nam nhân nên học nhất.
...
Nghe nói nhị sư huynh muốn truyền thụ Hạo Nhiên Kiếm cho tiểu sư đệ mới tới, hậu sơn thư viện yên tĩnh đã lâu rốt cuộc cũng xuất hiện náo nhiệt khó có được. Các sư huynh sư tỷ ngày thường ở phân tán khắp dưới gốc tùng, dưới tàng hoa, trong phòng đều đi ra đứng quanh bãi dốc, tò mò nhìn hai người nọ bên kính hồ, thi thoảng lại chỉ chỉ rồi khe khẽ bàn tán vài câu.
Bắc Cung Vị Ương ngồi xổm dưới rừng trúc nhìn hai người bên hồ đang nói chuyện, nhịn không được lắc đầu nói:
- Cái thứ phi kiếm này có gì đáng phải học chứ? Một chút mỹ cảm cũng không có, ngoài giết người còn làm được cái gì?
Ngũ sư huynh và bát sư huynh ôm hộp cờ chui ra từ rừng trúc. Ngũ sư huynh thẳng thắn không khách khí hung hăng vỗ một cái lên đầu Bắc Cung, khiển trách:
- Lão hổ thật ra rất đẹp, người thử ôm hôn hai cái coi? Người và thú không phân biệt ở chỗ đẹp hay không, mà là có trí tuệ hay không, theo ngươi học thổi sáo có thổi ra được thứ tiền đồ gì?
Ngũ sư huynh nhìn bên hồ, rất không đồng ý lắc đầu nói:
- Tiểu sư đệ theo nhị sư huynh học phi kiếm đúng là lầm đường, theo bọn ta học chơi cờ thì cho dù không thành danh thủ quốc gia cũng có thể mở mang trí tuệ.
Bắc Cung Vị Ương căm tức nhìn hắn nói:
- Ngũ sư huynh, trí tuệ không phải bạo lực, ngươi không đồng ý với ta cũng đừng có đánh đầu ta.
Ngũ sư huynh trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Ta là sư huynh của ngươi, ta đánh ngươi chẳng lẽ ngươi không phục?
Bắc Cung Vị Ương nhích người sang một bên, lẩm bẩm:
- Phục, nào dám không phục, nhưng người dạy tiểu sư đệ là nhị sư huynh, người cũng đừng ở đây mà oán đi giận lại.
Không nói đến cái đám ở bãi dốc vẻ mặt ảm đạm, thậm chí như thập nhất thở ngắn than dài cho rằng tiểu sư đệ bị nhị sư huynh dẫn lầm đường, bên kính hồ trong gió xuân, nhị sư huynh và Ninh Khuyết đang nghiêm túc đối thoại.
- Ngươi từng xem Ngô Thiệm Dương Luận Hạo Nhiên Kiếm rồi, nhưng bản chuyên tác này là sở ngộ của Ngô đại tiên sinh tiền bối thư viện lúc tuổi già, trong đó đáng tham khảo nhất là cảm ứng Hạo Nhiên kiếm ý và xung đột với thiên địa xung quanh.
Nhị sư huynh nhìn Ninh Khuyết nói:
- Quyển sách này chú tâm vào đạo ngoại thân, cảnh giới tư tưởng của ngươi bây giờ không hiểu rõ được, cho nên ngươi muốn học Hạo Nhiên Kiếm thì phải bắt đầu từ thứ cơ sở nhất.
Ninh Khuyết chắp tay hành lễ nói:
- Xin nhị sư huynh chỉ giáo.
- Phi kiếm chính là kiếm có thể rời khỏi thân người điều khiển mà phi hành.
Nhị sư huynh bình tĩnh nói.
"Nhị sư huynh... Quả nhiên rất thích nói lời thừa." Ninh Khuyết không nhin được thầm nghĩ.
- Lấy niệm lực điều khiển thiên địa nguyên khí giữ lấy thân kiến, vận kiếm chu du quanh người là phương pháp đơn giản nhất. Uy lực phi kiếm nằm ở ba chỗ, cường độ niệm lực liên quan đến số lượng thiên địa nguyên khí có thể điều khiển, cường độ liên hệ với thân kiếm liên quan cường độ thân kiếm, cuối cùng là mức độ tinh diệu khi phi hành của thân kiếm.
- Ngươi bây giờ vẫn ở cảnh giới Bất Hoặc nhưng đã có thể chạm đến thậm chí là điều khiển ngoại vật tức là niệm lực của ngươi đủ mạnh, cường độ liên hệ với ngoại vẫn cũng tốt, nhưng căn cứ thiên phú thì còn một điểm là số lượng nguyên khí điều khiển được.
Nhị sư huynh nhìn vào mắt hắn, bình tĩnh nói:
- Ngươi có thể coi số lượng nguyên khí mà kiếm sư sử dụng được như một sợ dây thừng vô hình, ngươi càng điều khiển được nhiều thiên địa nguyên khí thì sợ dây thừng này càng chắc càng dài. Dây thừng đủ chắc đủ dài thì mới có thể làm phí kiếm bay xa hơn mà không mất không chế.
Ninh Khuyết nói:
- Hiểu.
Nhị sư huynh nhìn hắn nói:
- Kiếm pháp, thật ra là các loại phương pháp sử dụng niệm lực điều khiển thiên địa nguyên khí khống chế thân kiếm, Hạo Nhiên Kiếm hướng là ngay thẳng không cong queo, chủ là tâm vững vàng ý chính trực, xuất kiếm không do dự, không gì đỡ nổi, kẻ ngăn đều phá. Về phần cụ thể làm như thế nào, ngươi hãy nghe kỹ Hạo Nhiên Kiếm Quyết ta truyền miệng.
- Đa tạ sư huynh.
...
- Ngươi nhớ kỹ chưa?
- Đã nhớ được một nửa.
- Vậy ta lặp lại lần nữa.
- Vâng.
Ninh Khuyết bỗng cảm thấy đối thoại này rất quen, thầm nghĩ chẳng lẽ sau đó mình phải trả lời đã quên hết, rồi nhị sư huynh liền phất viện phục một cái, cao giọng cười dài nói tiểu sư đệ người ngộ rồi, đến hang tối om bên kia giết sạch tặc nhân giết đi?
Nhị sư huynh nhíu mày hỏi:
- Bây giờ thì sao?
Ninh Khuyết bừng tỉnh, đương nhiên không dám trả lời như vậy, thành thành thật thật đáp:
- Nhớ hết rồi.
Lông mày nhị sư huynh dần dần giãn ra, tán thưởng nói:
- Tiểu sư đệ ngộ tính quả nhiên cực tốt.
Vừa dứt lời, hắn tùy ý phẩy một cái trong gió xuân bên hồ, một thanh kiếm gỗ không chuôi ngắn mà nhỏ chẳng biết xuất hiện trong tay từ khi nào. Hắn đưa kiếm gỗ không chuôi cho Ninh Khuyết, nói:
- Lúc trước đã nói, bắt đầu từ cơ sở nhất, ngươi hãy xuất kiếm cho ta xem trước.
Ninh Khuyết nhận thanh kiếm gỗ không chuôi, chỗ ngón tay cảm giác hơi lạnh nên nhất thời ngẩn ngơ, trầm mặc một lúc mới hít một hơi thật sau, nói:
- Được.
Đám học sinh thư viện tầng hai vây quanh kính hồ xem náo nhiệt, thấy Ninh Khuyết sắp sửa xuất kiếm thid đều ùn ùn đứng dậy quan sát, mặt đầy vẻ tò mò, tuy bọn hắn đến tận bây giờ vẫn kiên trì cho rằng tiểu sư đệ không nên học cái thứ thủ đoạn giết người vừa không có mỹ cảm lại không có trí tuệ như phi kiếm này, đúng là lựa chọn sai lầm, chẳng qua bọn hắn vẫn tò mò không biết trình độ của tiểu sư đệ đến mức độ nào.
Ninh Khuyết chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay nâng ngang cảm thụ lấy sức nặng của thanh kiếm gỗ không chuôi, kiếm gỗ ban đầu nhẹ dần dâng nặng hơn, niệm lực trong thức hải vươn ra ngoài thân thể cảm ứng với thiên địa nguyên khí xung quanh, mơ hồ tiếp xúc lên thân kiếm gỗ, sau đó theo phương pháp nhị sư huynh truyền lại mà dùng tia nguyên khí quấn lấy.
- Lên.
Ninh Khuyết mở bừng hai mắt, nhìn thanh kiếm gỗ không chuôi trong tay khẽ quát một tiếng, niệm lực trong thức hải trào ra, tia thiên địa nguyên khí quấn trên thân kiếm chợt căng thẳng, sau đó chấn động mạnh hẳn!
...
Trong gió xuân bên kính hồ, một thanh kiếm gỗ không chuôi tinh tế run rẩy bay lên.
Thanh kiếm gỗ không chuôi đó bay rất chậm cực kỳ chậm, run rẩy bất an, tựa hồ cực kỳ hoảng sợ.
Kiếm gỗ ở không trung chậm rãi di chuyển, bay rất gian nan rất gắng sức.
Hơn nữa đường đi của kiếm gỗ cũng chẳng có gì đáng nói, lúc thì ở bên phải Ninh Khuyết, lúc lại ở bên trái, khi thì nhảy lên, khi lại hạ xuống mặt hồ.
Kiếm gỗ dừng trên không trung giống như một bà lão run chân mất phương hướng.
Đám học sinh xem náo nhiệt bên hồ há mồm thật to, hồi lâu vẫn không khép lại.
Trong đình giữa hồ, kim thêu trên ngón tay thất sư tỷ cầm chẳng biết bao giờ đã rơi vào trong hồ, bị một con cá vàng tham ăn nuốt vào bụng.
Bắc Cung Vị Ương đứng ở bên cạnh rừng trúc nhìn thanh kiếm gỗ không chuôi trên không trung bên hồ, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Dùng chữ "phi" để hình dung thanh kiếm này, ta nghĩ thanh kiếm đó... Cũng sẽ cảm thấy xấu hổ!
Trần Bì Bì đứng cách đó không xa cũng xấu hổ cúi đầu, ra vẻ cái tên đứng bên hồ đấy không phải bằng hữu của ta.
...
Thanh kiếm gỗ không chuôi run rẩy bay trở về.
Ninh Khuyết trợn tròn mắt thấy nó sắp rơi xuống thì đưa tay thật nhanh bắt lấy, nghĩ lại mà kinh. Hắn lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn phía nhị sư huynh hưng phấn hỏi:
- Sư huynh, ngài cảm thấy ta thế nào?
Kích động trên mặt hắn là thật, thậm chí đã kiềm chế đắc ý mà cũng rất tốn sức. Lần này hắn đã dốc toàn lực, cũng là lần hắn làm tốt nhất, tất nhiên ngoại trừ những lần điều khiển thỏi bạc.
Nhị sư huynh kinh ngạc nhìn hắn, trầm mặc rất lâu mới nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi bây giờ còn chưa thể bồi dưỡng vật bản mạng, được như vậy đã là khó có rồi... Chậm rãi luyện, nỗ lực lên, ngươi sẽ thành công.
Nói xong câu đó, nhị sư huynh liền không quay đầu rời khỏi ven hồ.
Ninh Khuyết ngạc nhiên nhìn bóng lưng nhị sư huynh, sau đó phát hiện các sư huynh sư tỷ bên hồ lại lục tục trở về trong núi rừng, hơn nữa vừa đi vừa lắc đầu.
Hắn bắt lấy lục sư huynh bởi vì múc nước mà chưa kịp rời khỏi, hỏi:
- Sư huynh, thế là sao?
Lục sư huynh suy nghĩ rất lâu, sau đó cười hàm hậu, thấp giọng trả lời:
- Tiểu sư đệ, nhị sư huynh đối nhân xử thế trước nay đều rất trực tiếp, hôm nay hắn nói với ngươi uyển chuyển như vậy... Quả thực rất không ổn.
...
Các sư huynh sư tỷ đều rời khỏi ven hồ trở về dưới gốc tùng dưới tàng hoa trong rừng cây rậm của mình, bắt đầu đánh đàn thổi sáo chơi cờ thêu hoa, không ai cười nhạo Ninh Khuyết, cũng không ai an ủi hắn, bởi vì theo bọn họ hình ảnh Ninh Khuyết biểu diễn Hạo Nhiên Kiếm ở bên hồ thật sự hoang đường đến mức không biết nói như thế nào.
Ninh Khuyết bên hồ đứng yên lặng một hồi, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ từ thái độ của các sư huynh sư tỷ, biết được đáp án sát với hiện thực nhất nên không khỏi cảm thấy mất hứng, chẳng qua nghĩ đến bộ dạng nhị sư huynh muốn nói lại thôi lúc trước thì bật cười, sau đó vừa cười vừa tiếp tục luyện tập xuất kiếm Hạo Nhiên Kiếm.
Thể hiện mà hắn vốn tưởng đã là rất tốt, ở trong mắt các sư huynh sư tỷ ở thư viện tầng hai lại cực kỳ không ổn, không ổn đến mức không biết nói gì. Chênh lệch như thế này với người thường có lẽ sẽ là đả kích trầm trọng, nhưng với Ninh Khuyết, nhất là Ninh Khuyết hiện tại thì có đáng là gì.
Vì thê bên kính hồ hậu sơn thư viện thi thoảng lại có một thanh kiếm gỗ không chuôi chậm rãi bay lên như bà lão mù, nó bay một cách run rẩy, bay một cách hoảng sợ, bay lung tung không mục đích, có khi bay bay, có khi rơi xuống đất, đôi khi còn suýt đâm vào ngươi Ninh Khuyết, thậm có có một lần còn rớt vào trong hồ khiến hắn phải ướt người đi tìm.
Cứ luyện tập không ngừng cho đến khi niệm lực trong thức hải đã bị ép không còn thì Ninh Khuyết mới dừng lại, đặt mông ngồi ở trên đá bên hồ, vốc nước hồ mát mẻ hắt đến trên mặt, thở dài một tiếng thỏa mãn.
Trần Bì Bì hoàn thành nhiệm vụ sửa chữa vân môn trận pháp hôm nay, không biết đến bên hồ khi nào, hắn nhìn Ninh Khuyết sắc mặt tái nhợt bên cạnh, trầm mặc một hồi chợt nói:
- Có một số chuyện, chỉ liều mạng không thể giải quyết được.
Ninh Khuyết ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, cười nói:
- Trước kia ngươi nói tu hành là món quà Hạo Thiên ban cho chúng ta, không thể cưỡng cầu, không thể tu hành chính là không thể tu hành, chỉ liều mạng không giải được vấn đề, nhưng ta bây giờ ít nhất có thể tu hành.
Trần Bì Bì lắc đầu nói:
- Nhưng ngươi cứ liều mạng như vậy, thân thể làm sao chịu nổi?
- Ta không liều mạng, chỉ là thích.
Ninh Khuyết nhìn hắn một cái, nhặt thanh kiếm nhỏ không chuôi kia lên tùy ý vung vẩy trên không, cười nói:
- Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ khiens thanh kiếm này biến thành... phi con mẹ nó... kiếm.
----------oOo----------
(*) nguyên gốc là đệ tử, nhưng trước nay xưng người học trong thư viện (nội viện hay kể cả tầng hai) là học sinh để chỉnh lại cho nhất quán.