Ninh Khuyết không hay biết ông chủ của Hồng Tụ Chiêu đang ngồi trên lầu cao lạnh lùng nhìn mình, càng không biết ông chủ đó đã nổi giận vì hắn chỉ mải nói chuyện phiếm với các cô nương chứ không chịu "làm ăn" tử tế, hắn vẫn ngồi bên Thủy Châu Nhi như mọi ngày, vừa ba hoa vừa thỉnh thoảng đá vài câu dò hỏi xem cái chết của Trương Di Kỳ có khiến người khác hoài nghi gì không.
- Ta rất thích nhìn ngươi cười, hai cái lúm đồng tiền trông đáng yêu chết đi được.
Thủy Châu Nhi con mắt lúng liếng nói:
- Nhưng nói lại, ngươi sắp thi vào thư viện rồi thì nên đọc sách ôn luyện nhiều một chút, kẻo chẳng may thi rớt thì người ngoài lại bàn tán là bọn ta hớp hồn ngươi gây ra tai họa, lúc đó ngươi biết làm sao để đền bù bọn ta?
- Đừng nói hai chữ bọn ta, ngày nào Ninh Khuyết tới đây cũng chỉ tìm mỗi cô nói chuyện, liên quan gì đến chúng ta đâu.
Một cô nương trêu ghẹo.
Thủy Châu Nhi tuy bề ngoài đùa cợt nhưng bên trong lại mang hàm ý quan tâm thực sự, Ninh Khuyết cảm thấy ấm áp, hắn cười nói vài câu ứng phó qua loa như bài vở đã chuẩn bị tốt hết rồi, không cần lo lắng. Tang Tang ngồi bên cắm đầu cắn hạt dưa, thỉnh thoảng lại trò chuyện câu được câu mất với Tiểu Thảo, trong lòng thầm nghĩ thiếu gia không phải đang ứng phó mà đang nói dối trắng trợn, kỳ thi vào thư viện có tổng cộng sáu môn, ngày nào nàng cũng giục như giục đò mà rốt cuộc hắn ôn được mấy bài?
Tuy Tang Tang không ngụy trang còn bị người ta nhầm là một đứa nhỏ sai vặt nhưng mấy cô gái trong thanh lâu là loại già đời cỡ nào chứ, khi nàng vừa bước qua cửa, họ liếc một cái đã biết là một cô bé vịt con xấu xí rồi, Tiểu Thảo vừa nói chuyện với Tang Tang vừa âm thầm thông cảm trong lòng, tên khốn Ninh Khuyết này chắc hẳn ghét bỏ Tang Tang xấu xí nên hàng ngày mới trơ mặt vào trong thanh lâu chơi suông.
Trong gian phòng trên tầng cao nhất, người trung niên áo xanh chậm rãi đi tới bên cạnh ông chủ Hồng Tụ Chiêu, đứng sóng vai lão nhìn xuống dưới, nhìn thiếu niên đang nói thao thao bất tuyệt với đám cô nương vây kín xung quanh, hắn bỗng bật cười, khuôn mặt vốn tuấn tú góc cạnh lại càng sáng sủa thêm.
- Nếu tên thiếu niên này là khách thuê cuối cùng của ngõ bốn mươi bảy, ta càng không thể tha thứ cho hắn.
Nam tử kia mỉm cười nói:
- Đuổi hắn đi rồi, khế ước thuê cửa hàng đều rơi hết vào tay ta, ta lại đem đống khế ước đó chuyển cho nha môn, khi ấy ngươi còn lý do gì để cự tuyệt phủ Trường An trưng dụng con đường?
- Những ông chủ thuê cửa hàng trong ngõ bốn mươi bảy đều bị các ngươi đuổi đi sạch, nhưng ngươi đã thấy ta lùi bước thỏa thuận bao giờ chưa?
Người trung niên áo xanh cười nhẹ trả lời:
- Huống hồ các ngươi cũng không đuổi nổi thiếu niên này đâu.
- Không đuổi nổi?
Người kia nhìn vào mắt hắn, nói:
- Cũng đúng, chỉ bằng năm chữ Lão Triều Xuân Phong đình của ngươi, kẻ nào dám tùy tiện ra tay?
Người trung niên áo xanh chỉ cười cười chứ không muốn nói tiếp chủ đề, hắn quay lại ngồi xuống ghế.
Vừa nãy hắn được lão tứ thông báo tình hình nên biết chuyện gì đã xảy ra ở ngõ bốn mươi bảy. Một thư sinh nhỏ tuổi từ nơi khác đến thành Trường An thi cử mà không hề sợ hãi khi thấy hai bang phái hắc đạo chuẩn bị chém giết ngay trước mặt, thậm chí còn biết lợi dụng cơ hội để nâng giá, trắng trợn đoạt lấy một năm tiền thuê cửa hàng, càng khiến hắn bất ngờ hơn là thiếu niên đó không hề nâng giá tới trời, hành xử hết sức lão luyện và có chừng mực, nói cách khác là hết sức có khí độ.
Ngày đầu tiên Lão Bút Trai mở cửa, hắn tới ngõ bốn mươi bảy không phải để trú mưa mà để xem tên ngốc nào lại to gan đến mức dám thuê cửa hiệu của mình, ai ngờ tới nơi mới biết thiếu niên kia có lẽ không biết những chuyện xảy ra gần đây trong giới giang hồ Trường An nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu xuẩn.
Trên thế giới này không kẻ ngu xuẩn nào có thể viết ra những con chữ đẹp đến thế, cũng không kẻ ngu xuẩn nào có thể lưu lại vết chai do dùng đao rõ nét đến vậy ở hổ khẩu, nhớ tới những nét bút rắn rỏi tràn đầy sức mạnh thậm chí còn loáng thoáng ý vị giết chóc trong đám tranh treo trên tường Lão Bút Trai, liên hệ với sự kiện xảy ra ngày hôm nay, nam tử trung niên thậm chí còn hoài nghi phải chăng thiếu niên đó đã từng giết người... không, chính xác là hoài nghi phải chăng thiếu niên đó từng giết rất nhiều người.
Với kẻ quanh năm suốt tháng làm việc trong máu và trong bóng tối như hắn mà nói, mười lăm mười sáu tuổi đã giết rất nhiều người vẫn là chuyện rất khó tưởng tượng, một thiếu niên như vậy, nếu hắn không muốn chuyển đi thì kẻ nào có thể buộc hắn chuyển đi?
- Lão Triều, dù sao ta cũng đang thay mặt phủ vương gia hỏi ngươi, ngươi có thể tỏ ra tôn trọng một chút được không?
Nam tử trung niên giật mình ngẩng lên, giờ mới nhận ra vì mải nghĩ đến thiếu niên kia nên hơi thất thố, hắn bèn mỉm cười tỏ vẻ áy náy, nhưng ba chữ phủ vương gia dường như không có sức nặng nào đối với tâm hồn phóng khoáng ấy cả.
Nam tử đang nói chuyện với hắn họ Thôi tên Đắc Lộc, cái tên rất tầm thường nhưng con người lại không hề tầm thường, một người có thể chèo chống cho thanh lâu đệ nhất thành Trường An thì không thể là kẻ tầm thường. Hầu hết người Trường An đều cho rằng chỗ dựa sau lưng tòa lâu này là vị quan lớn nào đó của phủ Trường An, nhưng chỉ những nhân vật cỡ người trung niên áo xanh mới biết Thôi Đắc Lộc dựa dẫm vào đại quản sự của phủ thân vương, thậm chí còn có người tin rằng thanh lâu này chính là tài sản ngầm của vương gia.
- Gần đây Hồng Tụ Chiêu xảy ra phiền toái, không ngờ Thôi huynh còn có thời gian quản đến mấy chuyện lặt vặt này.
Thôi Đắc Lộc lạnh lùng nói:
- Ngươi biết thừa phủ vương gia không hề muốn thò tay tới ngõ bốn mươi bảy, có điều do bộ quân bộ hộ không tiện ra mặt mới nhờ đến mấy kẻ tép riu vô công rỗi việc như ta, ai biết được ngươi giữ khư khư không chịu nhả khiến các vị tai to mặt lớn trong mấy bộ đó bực mình, vì thế chuyện bé mới xé ra to như hiện nay, mấy ngày trước phủ Trường An càn quét khu vực của ngươi lại bị ngươi ngăn cản, cuối cùng phải điều động đến cả Vũ Lâm Quân...
Nghe thấy ba chữ Vũ Lâm quân, người trung niên nhướng mày, dường như có gì đó khiến hắn ta đau đớn.
Thấy vẻ mặt đó, Thôi Đắc Lộc rất thức thời chuyển hướng câu chuyện, lão vừa cười vừa nói:
- Đương nhiên ngươi cũng biết phủ vương gia làm giúp hai bộ kia chẳng qua cũng muốn kiếm được một vài thứ lợi ích, đại quản sự từng cho ta biết vương gia khá yêu thích ngươi, có lần trong lúc uống rượu còn buột miệng nhắc tới tên ngươi, nói ngươi làm việc trong thành Trường An rất biết phép tắc, có chừng có mực.
Người trung niên vẫn im lặng, nhưng khí đen trên trán càng ngày càng nồng.
Thôi Đắc Lộc nghiên túc nói tiếp:
- Ngươi cũng biết hai ngày trước một vị ngự sử chết ngay trước tòa lâu của ta, chuyện này hết sức phiền phức, lão hấp tấp quá nên gặp tai nạn đột tử, nhưng người nhà lại cứ kéo đến phủ Trường An làm ầm ĩ, vương gia và vị ngự sử đó vốn là chỗ bạn bè cố tri nên không tiện ra mặt, ta phải tự thân xử lý chuyện đó, nếu ngươi có thể vuốt chuyện này yên xuống giúp ta thì ta hứa sẽ không nhúng tay tiếp vào vụ việc ngõ bốn mươi bảy.
Tuy đối phương chỉ là ông chủ thanh lâu, tuy luôn miệng xưng ta xưng ta rồi lại xưng ta trong câu chuyện, nhưng người trung niên biết thái độ của đối phương chính là thái độ của thân vương điện hạ, tiếng nói của đối phương chính là tiếng nói của phủ vương gia, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười, nói:
- Cho dù điện hạ và vị ngự sử kia có tình bạn cố tri nhưng muốn dẹp yên chuyện này thì quả đơn giản vô cùng, việc gì phải nhờ đến loại người lăn lộn trong giang hồ như ta ra tay?
Thôi Đắc Lộc sầm mặt:
- Ngươi thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Nếu là vế trước, từ nay trong mắt ta sẽ không còn nhân vật lão Triều Xuân Phong đình nữa, bởi lẽ ngươi quá ngu xuẩn, nếu là vế sau, từ nay trong mắt ta cũng không còn nhân vật số má lão Triều Xuân Phong đình, bởi lẽ ngươi quá thông minh nhưng cũng quá thiếu biết điều.
Người trung niên bình tĩnh trả lời:
- Chuyện ở ngõ bốn mươi bảy chẳng to tát gì, đối với vương gia nó không to tát, đối với lão Triều của Xuân Phong đình cũng không to tát, nếu quả thật bộ nào đường nào trong triều cần đến, ta tình nguyện dâng lên bằng cả hai tay, nhưng nếu không phải vậy thì các ngươi đừng dùng nó để ép ta.
- Nguyên tắc từ trước tới nay của Xuân Phong đình bọn ta vẫn là không dính dáng đến chuyện tranh đấu tầng cao trong đế quốc, bất kể là điện hạ hay bộ quân, bộ hộ, chỉ cần chuyện liên quan đến họ thì ta tránh xa được bao nhiêu sẽ tránh xa bấy nhiêu, các ngươi càng ép thì càng đẩy ta ra xa hơn thôi.
- Lão Triều của Xuân Phong đình ngươi là đầu lĩnh giới xã hội đen thành Trường An, mấy ngàn thủ hạ theo ngươi kiếm cơm, loại chuyện vận tải áp giải gì triều đình cũng giao cho các ngươi làm hết, kết quả ngươi nói muốn bỏ đi ư? Ngươi nghĩ ngươi có thể đi nổi không? Ngươi nghĩ ngươi sẽ đi được đâu? Ba ngàn huynh đệ dưới tay ngươi sẽ đi đâu về đâu? Nhà tù của bộ hình hay nhà lao quân đội nơi biên giới?
Thôi Đắc Lộc lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Mấy năm trước triều đình gió êm sóng lặng, muốn bo bo giữ mình còn có khả năng, giờ đây tứ công chúa đã trở về, nàng một lòng một dạ muốn đưa đệ đệ mình lên làm thái tử, hồn nhiên quên mất hoàng hậu nương nương vẫn đang tại vị, mà chính nương nương cũng có con trai! Những chuyện lớn lao cỡ đó tất nhiên chẳng liên quan gì đến ngươi, nhưng nếu bây giờ ngươi còn chưa xác định rõ ràng lập trường trở thành chó của nhà ai thì cả hai nhà đều không thể tha thứ cho ngươi!
- Làm chó? Chẳng lẽ nhất định phải tìm cho mình một người chủ sao?
Người trung niên thở dài:
- Phải chăng ngươi muốn thu phục ta cho thân vương điện hạ?
- Không sai, hiện nay phàm là người có tiếng nói trong thành Trường An đều chèn ép ngươi, vì sao? Vì ngươi là một con chó không có chủ. Nếu ngươi chịu nương nhờ một nhà, bất kể bộ quân hay ai khác muốn đánh ngươi cũng phải nhìn mặt mũi của người cầm sợi xích tròng trên cổ ngươi.
- Ta có thể hỏi một chuyện không?
Người trung niên bỗng mỉm cười nói.
- Mời nói.
- Giữa hoàng hậu và tứ công chúa, thân vương điện hạ ủng hộ vị nào?
Thôi Đắc Lộc nói như đinh đóng cột:
- Đương nhiên không ủng hộ ai, tấm lòng trung của điện hạ đối với hoàng đế bệ hạ vĩnh viễn trước sau như một, chỉ cần bệ hạ nói là ai thì điện hạ sẽ ủng hộ người đó.
Người trung niên nghe thấy câu trả lời này liền im lặng suy nghĩ rất lâu mới ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Xin lỗi, là một nam nhân Đại Đường, ta không có thói quen làm chó.
Thôi Đắc Lộc giật mình, cố gắng kìm nén cảm giác chán nản trong lòng, cất giọng khuyên nhủ:
- Con người sống trên đời mấy ai mà không phải làm chó, có kẻ muốn làm chó còn không được nữa kia.
Người trung niên đứng dậy, buộc kiếm vào thắt lưng rồi tiêu sái chắp tay, nói:
- Ông chủ Thôi, ngươi không phải là một thuyết khách xứng chức, bởi lẽ ngươi không hề hiểu tính cách của lão Triều Xuân Phong đình ta.
Thôi Đắc Lộc nhăn mặt đứng dậy, nặng nề nói:
- Có phải ngươi khó quyết định vì sợ người dưới không phục? Ngươi yên tâm, vương gia đã nói rồi, chỉ cần ngươi chịu cúi đầu, cho dù là sự cúi đầu mang ý nghĩa tượng trưng thì ngài ấy cũng bắt bộ quân cho ngươi một sự công bằng, ít nhất là hai cái đầu người, đường đường một bang chủ như ngươi chẳng lẽ không áp chế nổi đám lâu la bên dưới?
Nói đến nước này thì hắn cũng vứt quách luôn cái mặt nạ hành sự theo ý đại quản gia vương phủ, đưa thẳng thân vương điện hạ lên đài, nhưng người trung niên cứ như bị điếc, vẫn bước một mạch ra khỏi cửa, không ai để ý lúc Thôi Đắc Lộc nói ra năm từ "đường đường một bang chủ" thì trên mặt hắn bỗng toát ra một ý cười khó hiểu.
- Lão Triều, ngươi đứng lại cho ta.
Giọng nói của Thôi Đắc Lộc đuổi theo hắn không tha:
- Xem ra mấy năm nay ngươi và đám huynh đệ của ngươi sống quá thoải mái đắc ý tại thành Trường An mà quên mất hai chữ kính sợ viết như thế nào rồi, nhưng ta phải nhắc cho ngươi biết, những quý nhân này là bậc cao quý thực sự, thế giới của họ không phải để loài gián hôi hám quanh năm bò dưới cống rãnh như ngươi có thể hiểu được.
Người trung niên dừng bước, nhưng không hề quay đầu lại.
----------oOo----------